Vừa nghe Diệp Linh nói ra ba chữ sát nhân bí ẩn (*) Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, Triển Chiêu nhìn Diệp Linh, “Người nào là sát nhân bí ẩn?”
Diệp Linh mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu thấp giọng nói, “Mạt Mạt, anh quên rồi sao? Là số hiệu 01 a.”
“Số hiệu 01…” Triển Chiêu hỏi, “Hắn không có tên sao?”
Diệp Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Cái này em cũng không biết, không phải anh biết sao?”
“Anh?” Triển Chiêu sửng sốt hỏi lại, “Ý em là anh với hắn có quen nhau sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Linh vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng vân vê tay áo của Triển Chiêu lẩm bẩm, “Số hiệu 01 không phải là bạn của anh sao, cho nên hắn mới dễ dàng giết anh trước.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong tay Bạch Ngọc Đường một xấp ảnh chụp đưa cho Diệp Linh nhìn, “Em nhìn xem, trong nay có số hiệu 01 kia không?”
Diệp Linh nhìn qua xấp ảnh rồi lắc đầu, “Không có.”
Triển Chiêu nhíu mày, chẳng lẽ sát nhân bí ẩn này là một người khác?
Đang nghĩ ngợi, Diệp Linh bắt đầu dựa dẫm ôm lấy cánh tay Triển Chiêu làm nũng, “Mạt Mạt nha, chúng ta đi ăn được không a, em muốn ăn cơm gà ở nhà hàng Duyên Hà, đã lâu chưa tới đó ăn rồi!”
“Nhà hàng Duyên Hà…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có phải nơi chúng ta vẫn đến ăn cơm không?”
“Ừ.” Diệp Linh gật đầu, “Mạt Mạt, cơm ở nhà hàng này thực sự rất ngon nha, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651358/quyen-8-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.