Buổi trưa, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gọi về một đống lớn đồ ăn. Hai người hợp tác giải quyết được một phần, còn một cái hamburger gà, một cốc coke cỡ đại, một túi lớn gà rán và bánh tart trứng thì mang theo xuất môn. Đi chung thang máy còn có hai sinh viên đều khá béo người luôn oán hận nhìn hai người nọ miệng thì đầy đồ ăn dầu mỡ nhưng vẫn giữ được vóc dáng siêu hoàn hảo. Bạch Ngọc Đường quan sát hai tiểu mập mạp nọ một hồi rồi cười nói, “Muốn giảm béo phải không? Cho hai đứa một phương pháp nha, vận động mạnh trong bồn tắm là cách tốt nhất để tiêu hao năng lượng …”
Nói chưa dứt lời, đã bị Triển Chiêu hung hăng đạp ột cước.
…
Triển Chiêu cùng học sinh của anh hẹn gặp tại cửa một trại an dưỡng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường ngậm trong miệng cái bánh tart trứng Triển Chiêu vừa nhét cho, vừa lái xe vừa hỏi, “Trại an dưỡng này, hình như toàn là bệnh nhân tâm thần?”
Triển Chiêu gật đầu bẻ cái cánh gà, “Ừ, bị bệnh tâm lý nghiêm trọng hay bị bệnh thần đều có, gọi là an dưỡng, cũng coi như giam cầm.”
“Giam cầm?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
Triển Chiêu lấy giấy ăn lau miệng cho Bạch Ngọc Đường, thuận tay nhét thêm cho anh một miếng thịt gà, “Diệp Linh đã làm bị thương rất nhiều người, là một bệnh nhân rất nguy hiểm.”
“Cô ta thấy đàn ông liền ra tay sao?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Vậy những bác sĩ nam trong bệnh viện thì sao?”
Triển Chiêu nhún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651357/quyen-8-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.