“Miêu Nhi, không thể đánh thức cô ta sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, “Tôi không biết năm đó người nọ thôi miên cô ta bằng chỉ thị gì, cho nên không có biện pháp…”
“Vậy có thể áp chế một chút không?” Đổng Mạt hỏi Triển Chiêu, “Không biết năm đó người kia đã đặt chỉ thị nào, chị ấy có thể làm ra chuyện dại dột gì không?”
Triển Chiêu nhíu mày thật sâu, “Không được, cô ta đã bị thôi miên một lần, hơn nữa bây giờ đang rất rối loạn, nếu như tôi lại ám thị một lần nữa… Nói không chừng cô ta sẽ hoàn toàn bị mất phương hướng.”
“Bị mất phương hướng?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.
“Chính là cô ấy có thể sẽ không nhớ ra những chuyện trước kia nữa.” Triển Chiêu nói, “Hoàn toàn biến thành một người khác, vậy chẳng khác nào chính tay tôi giết chết cô ta, tuyệt đối không được!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nhưng tình trạng của cô ta bây giờ tương đối nguy hiểm, tôi sẽ tìm người thay phiên theo dõi.”
Triển Chiêu gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vào Diệp Linh đang ôm cứng lấy mình không tha, “Linh, em nghỉ ngơi đi, được không?”
Diệp Linh vừa nghe Triển Chiêu nói liền hỏi, “Mạt Mạt, anh phải đi rồi sao?”
Triển Chiêu gật đầu, “Anh còn có việc phải làm, vài ngày nữa anh lại tới thăm em được không?”
Diệp Linh tựa hồ có chút không muốn, nhỏ giọng hỏi, “Vài ngày sao? Có khi nào anh lại bỏ đi luôn không đến thăm em nữa?”
Triển Chiêu lắc đầu, cười nói, “Yên tâm, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651359/quyen-8-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.