- Hữu Giang! Ang Giang cứu em! - Tô Diệu Linh giương đôi mắt đẫm lệ về phía cậu.
Dù sợ, dù yếu đuối, bất lực, cậu vẫn không do dự, bất chấp nguy hiểm phải đối diện với bọn bắt cóc, cứu cô ta:
- Mau chạy đi! Chạy ra đường lớn gọi người lớn đến giúp!
Tô Diệu Linh làm đúng như những gì cậu nói chạy thục mạng ra ngoài, dù cho lảo đảo suýt ngã cũng không ngoảnh đầu lại . Cậu may mắn thoát được một kiếp, trốn vào một căn phòng cách ly alpha mất khống chế nhưng cậu đợi mãi, đợi rất lâu cũng không thấy có bóng dáng nào xuất hiện.
Bên ngoài hai tên bắt cóc vẫn chưa chịu từ bỏ.
Có một thắng oắt con cũng để thoát! Ngu vừa thôi!Mày không phải cũng bị thằng oắt đó lừa sao?Tìm đi!Cậu nép vào góc tường không giám thở mạnh. Trong phòng tối đen như mực, xoè tay ra không thấy ngón. Bóng tối như một con quái vật bao trùm lấy căn phòng, nuốt chửng cậu vào trong đó.. mặc cho đứa nhỏ không ngừng run rẩy.
Cậu cứ như vậy, co người lại trên mặt đất, run lên từng hồi. Đứa nhỏ đó đợi rất lầu, rất lâu, đợi từ lo sợ, hy vọng đến hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, ngất đi.
Một đứa trẻ mới chỉ học cấp 1 bị nhốt trong đó hơn hai ngày trời không ăn không uống. Đến ngày thứ ba cậu mới được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất nước và kiệt sức nghiêm trọng. Phòng cách ly ngày đó không được quan tâm như bây giờ. Hai, ba ngày mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3715118/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.