Thấm thoắt 2 tháng đã trôi qua. Số lượng bài tập cùng áp lực kỳ thi ngày càng lớn. Cậu vẫn đúng giờ đều đặn hằng ngày gọi điện cho Hữu Giang. Thời gian này Hai người hầu như không gặp mặt. Trần Mạnh Trường có về thành phố A một lần để hoàn thành kỳ thi cuối năm. Lần đó hai người cũng chẳng nói được mấy lời cậu đã bị giục trở lại.
Hôm nay như thường lệ, cậu vừa gọi điện cho Hữu Giang vừa học bài. Bạn cùng phòng của cậu ra ngoài vẫn chưa về trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Hai người cũng không nói gì nhiều hầu như chỉ có có Hữu Giang kể chuyện còn cậu chỉ yên lặng lắng nghe, tay lướt nhẹ trên giấy, tiếng bút trên mặt sách loạt xoạt.
Hữu Giang thấy cậu ngày nào cũng bận rộn đến khuya cảm thấy cực xót cậu, phụng phịu:
- Cậu đừng có học khuya như vậy. Tôi sẽ xót..
Trần Mạnh Trường bật cười:
- Tôi đang cố gắng đoạt giải, năm sau sẽ không tham gia nữa để cậu không phải nhường tôi nhiều như vậy..
Ngừng một lát, dường như nghĩ ra gì đó cậu lại lặp lại câu nói của Hữu Giang:
. Tôi là đang lo cho tương lai của chúng ta.
Lương Khải Ân mua bữa tối về vừa vặn nghe thấy đoạn hội thoại này liền trêu chọc:
- Anh Trường ~ lấy giúp em khăn tắm
Hữu Giang lập tức cảnh giác:
- Ai đấy?
Trần Mạnh Trường xoa xoa trán bất lực:
Bạn cùng phòng tôi. Cậu ấy đùa thôi.
Khải Ân đặt đồ ăn lên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3681451/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.