Chương trước
Chương sau
Mạc Thiểu Hu được đưa vào phòng bệnh nhân, cô cứ khóc mãi không ngừng, Quỷnh Ngạn Hoa dỗ mãi cô mới chịu đi ngủ.

Ban đêm trăng treo một vầng sáng quắc trên bầu trời, hắt vào rèm cửa sưởi ấm đôi nam thanh nữ tú nằm trên giường bệnh.

Ngạn Hoa chống cằm để cô gối đầu lên tay mình, bàn tay ấm áp xoa lấy bụng mềm khiến cô nàng càng thêm yên trí, dụi dụi vào ngực anh. Đôi mắt phượng trầm tư liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng chợt dâng lên cảm xúc lạ.

Quỷnh Ngạn Hoa đột nhiên chau mày lại, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh gì đó. Hắn căm phẫn, bàn tay không tự chủ được mà giơ lên nắm quyền nhưng rồi lại hạ xuống.

Mẹ kiếp!!

Anh cúi xuống hôn vào cái miệng nhỏ một nụ hôn sau. Chiếc lưỡi tinh nghịch đảo qua lại trong miệng khiến cô gái nhỏ khó chịu thức giấc.

- Ưm... oa này anh, anh làm gì vậy?

- Suỵt... im miệng!

Quỷnh Ngạn Hoa đột nhiên gắt lên làm Thiểu Hu có chút sợ hãi, hắn nhìn cô chằm chằm rồi buông ra choàng chăn bên cạnh nằm ngủ ngay luôn.

- Anh làm sao thế? - Mạc Thiểu Hu lo lắng, hỏi.

- Không có gì. - Quỷnh Ngạn Hoa trả lời.

Nếu như đã không có gì, vậy biểu hiện lúc nãy của anh là sao chứ. Mạc Thiểu Hu cũng tự suy đoán được rằng, vụ khủng bố của siêu thị hôm nay ắt hẳn không phải là ngẫu nhiên, có chủ đích từ trước.

Rõ ràng là muốn nhắm đến cô nhưng thật không may có người đỡ đòn cho cô nên bọn chúng bị lỡ kế hoạch.

Nhưng Mạc Thiểu Hu thì có đắc tội với ai đâu cơ chứ, tại sao bọn chúng lại có ý định muốn hãm hại cô.

Tại San Francisco, một ngày trước.

Tại một quán cà phê...

Triện Tuệ Khiết bước vào trên tay đeo một chiếc túi xách sành điệu, cô tháo mắt kính râm, đôi mắt giảo hoạt. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt ung dung đọc báo uống nước như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ hận không thể đá hắn ta một cước.

Triện Tuệ Khiết ngồi xuống ghế đối diện làm Quỷnh Ngạn Hoa phải đưa mắt nhìn.

- Hợp đồng giữa chúng ta đã thành công mỹ mãn rồi kia mà. Ngày mai, tôi sẽ bắt máy bay về, Triện tiểu thư đây còn tìm tôi có việc gì nữa.

- Quỷnh thiếu, anh thôi giả vờ lại đi!

Quỷnh Ngạn Hoa mắt nhìn đánh giá cô ta từ trên xuống dưới. Người phụ nữ này đúng là chua ngoa, vừa vào đã không nể mặt, vừa vào đã chất vấn hắn đủ thứ.

- Ý cô là gì?- Quỷnh Ngạn Hoa cười khinh bỉ đáp lại.

- Anh còn giả vờ, mấy nay tôi đã nể mặt, không hỏi han gì. Anh vậy mà đã có liên hôn rồi mà vẫn lén lút đi kết hôn với người khác.

- Đó là chuyện của riêng tôi, cô bận tâm làm gì.

- Anh! - Triện Tuệ Khiết như uất nghẹn, không nói thành lời. Không hiểu sao người đàn ông này lại có thể vô sỉ đến vậy.

Quỷnh Ngạn Hoa vẫn rất khoan thai, và câu nói tiếp theo của hắn làm cho Triện Tuệ Khiết phải điếng người.

- Cô... thích tôi có phải không?

Đúng!

Nhưng thế thì đã sao.

- Tôi có gì không bằng người phụ nữ đó ư?

- Quỷnh Ngạn Hoa à, tôi đã theo đuổi anh từ lúc học cấp hai rồi, sao anh lại hỏi lại tôi điều này.

Bị hỏi văn lại, Quỷnh Ngạn Hoa không hề nao núng, vẫn rất tư tin mà trả lời.

- Ừm, tất nhiên là cô gái đó không có gì để sánh với Triện Tuệ Khiết tiểu thư đây rồi.

- Vậy tại sao anh lại cưới cô ta?

Triện Tuệ Khiết thấy Quỷnh Ngạn Hoa càng nói càng làm cho cô ta cảm thấy khó hiểu. Cô nói chen vào.

- Anh đã quá hoàn hảo rồi Quỷnh Ngạn Hoa à. Người như anh tôi nghĩ nếu không phải là tôi cũng thôi đi thì anh vẫn xứng đáng với một người tốt hơn cô ta.- Triện Tuệ Khiết nói, ánh mắt cô ta kiên định.

- Ha, chuyện không đơn giản như thế đâu, Triện Tuệ tiểu thư. Cô chưa nghe đến quy luật bù trừ bao giờ à?

Thấy Triện Tuệ Khiết lắc đầu khó hiểu, Quỷnh Ngạn Hoa giải đáp.

- Tôi biết là bản thân tôi vẫn rất luôn hoàn hảo nhưng thứ tôi thiếu nhất chính là sự lương thiện. Vừa hay cô gái đó lại có cái tính đó nên có thể bù trừ cho tôi.

- Anh đùa đó à.

Triện Tuệ Khiết biết bản thân cô rất thích hắn nhưng thái độ cợt nhả của người đàn ông này khiến cô có chút khó chịu.

Đột nhiên, tiếng chuông reo từ điện thoại của Quỷnh Ngạn Hoa reo lên từng đợt. Triện Tuệ Khiết chợt nhếch môi rời khỏi quán không từ mà biệt.

Quỷnh Ngạn Hoa cũng đăm chiêu về hành động đáng nghi của cô ta, nhưng cũng uể oải mà bắt máy.

- Alo!

Đầu dây bên kia vừa vội vàng, giọng khẩn khoản, thiếu bình tĩnh của tiểu Khôn.

[- Đại nhân, đại nhân, về nước ngay lập tức, bọn khủng bố tay sai của Cảnh lão gia dưới trướng Triện tiểu thư đang đánh bom ở phía cổng siêu thị, hình như đang nhắm tới phu nhân, và tôi đã gọi điện kêu cô ấy tìm chỗ nấp rồi. Đây là siêu thị lớn, chắc chắn chúng sẽ không dễ dàng tìm ra cô đâu!]

-...

[- Tôi cũng đã thương lượng với tên đầu sỏ của chúng nhưng vẫn không chịu dừng lại, đến cảnh sát cũng không thể nhúng tay vào được, bọn chúng yêu cầu ngài phải về mới giải quyết được ạ.]

- Mấy giờ?

[- Hả? ]

Tiểu Khôn cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh hỏi vặn lại.

- Tôi hỏi là cần mấy để bay từ vị trí tôi về Trung Quốc, cậu có nghe thấy không?

[- Mười bốn tiếng... À không, ba tiếng! Tôi sẽ thuê chiếc máy bay nhanh nhất cho anh! ]

- Được!

Thấy đầu dây bên kia đã tắt máy, lúc này tiểu Khôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem như hôm nay hắn xui tận mạng rồi, hôm nay vừa đến khu mua sắm vừa tách phu nhân ra cái cô liền gặp nguy, không bảo vệ được cô, nhất định uy tín của hắn sẽ giảm sút rất nhiều.

Ví trị vệ sĩ hàng đầu này của Quỷnh Ngạn Hoa bằng mười năm hắn nỗ lực không ngừng mới có được. Ấy thế mà gần như trong tích tắc tất cả dường như đổ sông đổ biển.

Quỷnh Ngạn Hoa dù có không yêu cô cũng không muốn cho cô phải chết. Theo lý mà nói thì Quỷnh Ngạn Hoa lấy cô chỉ làm giáp hộ mệnh để đối đầu với Cảnh lão gia. Nhưng tấm giáp ấy mà mất đi rồi thì lão ta sẽ không tha cho anh đâu.

____

Triện Tuệ hôm nay đã vô cùng muốn lấy mạng của Mạc Thiểu Hu.

Mục đích của Triện Tuệ Khiết hôm nay làm một trận đánh bom lớn thế chính là đánh lạc hướng lão Cảnh rằng cô mượn đàn em của lão chỉ là vì muốn gây náo loạn thành phố một chút nhưng không ngờ lão ta đã phát hiện ra.

Nghiễm nhiên, Triện Tuệ Khiết bị điều đến địa bàn của lão.

CHÁT!!

Âm thanh to lớn như muốn xé toạc cả không gian tĩnh mịch.

Triện Tuệ Khiết nghiêng đầu sang một bên, nàng ôm lấy bên má bị đánh.

- Cha à, sao cha lại đánh con.

Cảnh lão gia chỉ tay vào mặt Triện Tuệ Khiết, quát lớn.

- Cô còn giả nhân giả nghĩa à. Mạc Thiểu Hu nó có tội tình gì tại sao lại muốn giết nó!

Không có tội tình gì ư?

Ha!

- Cô ta cướp đi chồng tương lai của con, cướp đi người con yêu mà không có tội tình gì.

- Triện Tuệ Khiết, trước đây ta đã dạy dỗ con thế nào, nhất định không phải là loại chua ngoa, mất não thế này.

- Nhưng con phải làm gì đây thưa cha... - Triện Tuệ Khiết nghẹn ngào nói.

- Chỉ cần nghĩ tới cảnh cô ta và Quỷnh Ngạn Hoa cùng nhau ân ái, ngày đêm ấm áp, đối đãi với nhau như vợ chồng. Và nghe nói cô ta còn đang mang thai nữa, chắc chắn sẽ được Ngạn Hoa sủng ái không ít.

Triện Tuệ Khiết dùng tay đấm thùm thụp vào ngực mình, tự trách.

- Đáng ghét thật đấy, vị trí Quỷnh phu nhân đó đáng lý ra phải là của con, là của con mới đúng. Công sức bỏ ra cố gắng bao năm lại bị cô ta đạp đổ trong một nốt nhạc. Đáng ghét...

Thấy đứa con gái nuôi của mình như thế, Cảnh lão gia đau lòng không thôi.

- Triện Tuệ Khiết à, cha sẽ tìm cách đưa hắn về cho con, nhưng giờ chưa phải lúc.

Cảnh lão gia biết Quỷnh Ngạn Hoa tuy bề ngoài là thế nhưng bên trong lại là một chàng trai vô cùng ấm áp. Mọi sự trả thù của anh đều là vì cha chứ anh chưa bao giờ đắc tội với ai cả, chưa bao giờ.

Thế nên ông mới để cho Triện Tuệ Khiết được phép yêu và chiếm lấy anh.

- Cha à, cha cứ để con yên, từ nay trở đi con sẽ buông bỏ, thành toàn cho hai người bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.