[- Sao thế, dường như cháu đang khóc, tên nhóc họ Quỷnh kia lại bắt nạt cháu à?]
Người máy bên kia rống lên, như mất bình tĩnh.
Tiếng gió ồ ạt va vào cây, thổi bay đi mái tóc cô gái trẻ. Triện Tuệ Khiết hai tay ghì chặt lấy điện thoại, khóc nức lên.
- Bác, đã sắp hai mươi năm, hai mươi năm rồi, cháu đã theo đuổi anh ta hai mươi năm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa bao giờ anh ta chịu để mắt lên người cháu! Dù chỉ một lần duy nhất!
Triện Tuệ Khiết từng một lần cứu Cảnh lão gia khỏi cửa ải của cái chết. Ông Cảnh rất biết ơn nên xem cô như con đẻ của mình. Nói không ngoa, Tuệ Khiết bây giờ câu muốn có gì, lão Cảnh đều cho cả, kể cả đảng Cảnh Lạc của ông.
- Bác, dù thế nào cháu cũng là vị hôn thê của anh ta, vậy mà anh ta dám kết hôn trước. Không phải là cháu không biết, lần trước đến văn phòng cháu còn bắt gặp cảnh anh ta và cô vợ hờ mập mờ với nhau. Thật quá quắt rồi.
[- Chết tiệt! ]
[Rầm!!!! ]
Hừ, tốt lắm.
Triện Tuệ Khiết cười khẩy, bên kia đã bắt đầu đập bàn đập ghế rồi.
- Bác Cảnh, chẳng phải từ lâu bác với Quỷnh Ngạn Hoa từ lâu đã có thù oán rồi sao. Lần này anh ta cưới Mạc Thiểu Hu nhất định là muốn gây chèn ép tới bác đấy. Bác Cảnh, bác mà không nhanh lên kẻo mất con gái như chơi đấy!
Triện Tuệ Khiết này đúng là không có liêm sỉ. Biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-ngot-ngao/3578678/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.