Đêm đó Kiều Nam Kỳ nằm mơ rất nhiều.
Đầu tiên y mơ thấy những ký ức của mình và Kiều An Tình luôn mơ trong những năm qua, sau đó lại mơ tới cảnh Triệu Vanh ngồi ngoài cửa cả đêm, sau khi tỉnh dậy, y nhìn thấy Triệu Vanh đang nấu nướng trong bếp quay đầu lại cười với mình.
Những giấc mơ nối tiếp nhau kéo tới đều là hình bóng Triệu Vanh những năm nay nhìn y.
Giữa những bữa tiệc xa hoa, vườn trường tĩnh lặng, trên hành lang bệnh viện...
Có rất nhiều ánh mắt Triệu Vanh đã nghĩ giấu rất kỹ, nhưng y đã sớm âm thầm phát hiện ra.
Y thật ra đều nhớ rõ.
Nếu không nhớ thì làm sao một năm trước có thể cho Triệu Vanh ở bên cạnh?
Kiều Nam Kỳ trong lúc ngủ mê, đầu óc trở nên hỗn loạn, nhưng cuối cùng những cảnh tượng cũng dần tiêu tán, chỉ cỏn lại cảnh tuyết rơi vào ngày Triệu Vanh dọn vào nhà.
Màu trắng bao phủ toàn bộ, những bông tuyết bay phấp phới, Triệu Vanh một mình ngồi ở con đường nhỏ vắng vẻ, tuyết đã rơi đầy trên vai. Y vừa xuống xe, Triệu Vanh vốn đang mê mang, ánh mắt lại trở nên sáng ngời.
Y muốn chạy qua đó, nhưng không biết vì sao con đường nhỏ kia ngày càng dài, càng đi tới càng cảm thấy Triệu Vanh ngày càng xa mình, mà y chỉ cảm thấy tuyết dưới chân thật dày, thật lạnh.
Lạnh tới tỉnh lại.
Đầu có chút choáng váng, cái lạnh trong mộng kéo dài tới thực tại --- hịawc nói cách khác là cái lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3375199/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.