Lưu Thuận còn chưa nói xong câu đầu tiên, Triệu Vanh đã hiểu được lý do có cuộc gọi đến này.
Cậu vô thức cụp mắt xuống, ánh nhìn vô định không có mục tiêu, đầu óc trống rỗng, không cảm thấy gì rồi lại cảm nhận được điều gì đó.
Không cảm thấy gì bởi vì khi cậu nghe thấy những lời liên quan tới mối quan hệ với Kiều Nam Kỳ, trong lòng lại không gợn cơn sóng nào.
Cảm nhận được điều gì đó là bởi vì thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu.
Đôi lần sẽ gặp thay đổi cho nhau.
Lúc cậu muốn cả thế giới này biết mình cùng Kiều Nam Kỳ ở bên nhau, Kiều Nam Kỳ lại không làm điều cậu muốn.
Khi cậu muốn hoàn toàn xóa bỏ đoạn quá khứ kia, thì cả thế giới lại đi hỏi quan hệ của cậu và Kiều Nam Kỳ. Nhưng cần gì chứ? Mặc kệ là Trần Trạch Hòa dùng thái độ nhìn xuống từ trên cao hay Lưu Thuận ấp úng hỏi như bây giờ, có thể hỏi được ở chỗ cậu, cũng không phải chỉ có 'Không liên quan' sao?
Cậu khẽ dựa vào ghế, ngước đầu nhìn thoáng qua những làn mây trôi nổi trên bầu trời.
"Nhóc Lục."
"Hả! À, haiz, tam thiếu, anh nói đi."
Triệu Vanh nhất thời bị bộ dạng Lưu Thuận chọc cười, cũng lười so đo với cậu chàng, trực tiếp hỏi: "Nói đi, khi nào, ở đâu?"
"Tam thiếu.... Sao anh biết....?"
Triệu Vanh buồn cười nói: "Anh quen biết chú mày mấy năm nay vô ích à?"
Lưu Thuận ở đầu dây bên kia trầm mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruot-bong-rach/3379914/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.