Mãi đến khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm chào tạm biệt Tô Anh Lam và rời đi rồi, nhưng Tô Bối San vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn uỷ khuất vừa rồi.
Cô ta thấy Du Uyển Ngưng đang ăn hoa quả, đi tới ngồi xuống bên cạnh: “Em thấy cô chị dâu này có xứng với anh họ của em không? Mộ Du Trầm là một người ưu tú như vậy, sao lại coi trọng cô ta chứ, cũng quá biết cách ăn nói rồi, lại đùa giỡn chúng ta như khỉ vậy. Mẹ em và anh họ em đang nói chuyện, làm gì có chỗ để cô ta chen vào chứ?”
Du Uyển Ngưng nằm trên sô pha, bắt chéo hai chân gác lên lưng ghế, miệng ngậm nuốt miếng đào mật, một chân đung đưa: “Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn*, quả thật cô ta lanh mồm lẹ miệng hơn lúc nhỏ rất nhiều.”
* gốc là Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi - trích từ Tam Quốc Diễn Chí, chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Du Uyển Ngưng liếc nhìn Tô Bối San một cái: “Chẳng qua miệng mồm của cô ta, cũng chỉ cao hơn chị một chút thôi, chị đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Tô Bối San chợt khựng lại, lộ ra vẻ mặt khó coi: “Uyển Ngưng, lời này của em có ý gì?”
“Tôi nói sai sao?” Du Uyển Ngưng ngồi dậy: “Chị nghe nói anh họ tôi kết hôn, chị không còn cơ hội tiến vào nhà họ Mộ nên mới dùng nói bóng nói gió, kêu mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruoc-hon/3357860/chuong-17.html