Trong phòng họp hiện tại chỉ còn Hoàng Nguyên và gia đình Huỳnh Đan. Không gian lại lần nữa trầm lắng, mắt đối mắt, người ngồi im.
Shin thấy tình hình có vẻ hơi căng cho nên cất tiếng. Cậu sử dụng tiếng Việt để mở lời trò chuyện với Hoàng Nguyên:
“Anh rể, em có thể gọi anh như thế không?”
Hoàng Nguyên dời mắt nhìn cậu sau đó gật đầu, môi còn nhoẻn lên vô cùng vinh hạnh. Anh nói:
“Nghe danh cậu út Yamamoto đã lâu, tôi rất hân hạnh trở thành một thành viên trong gia tộc vĩ đại của cậu.”
Một câu nói nhưng chất giọng lúc nhẹ rồi lại trầm xuống khiến mọi người khó khăn thở ra một tiếng. Shin đáp:
“Anh nói quá lời rồi, bây giờ Yamamoto một phần đã nằm trong tay anh. Thời huy hoàng đỉnh cao đã dần mất đi….”
“Không cần nói thế, tôi chỉ là mua lại công ty nhưng mọi quyền hành đều để cho mọi người như cũ. Xem như đó là một phần lễ hỏi để có thể bày tỏ thành ý với gia đình mình trước khi Đan nhi trở thành vợ của tôi. Yamamoto vẫn là gia tộc vĩ đại, chỉ cần thay đổi một số suy nghĩ và nguyên tắc nữa là được. Hãy sống như chị của cậu vậy, hoà nhập với hiện tại nhưng vẫn thờ kính với tổ tiên dòng tộc. Cô ấy không sai, chỉ là do mọi người đặt quá nặng vấn đề giữ gìn tôn ti gia tộc cho nên mới khiến Yamamoto tuột dốc cả trong gia đình và thương trường.”
Lời Hoàng Nguyên nói ra khiến cho gia đình Huỳnh Đan rơi vào trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-su-quyen-ru-cua-thien-than/2619800/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.