Lần đầu tiên giả vờ làm như vậy, Tô Uyển Âm có thể thấy rất rõ đôi mắt đào hoa của Sở Tư Niên khẽ nhíu lại.
Có lẽ bị cô gây khó dễ đến mức tức chết rồi.
“Hả?” Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Nguyễn Thi Hàm được thay thế bởi bộ dạng ngốc nghếch, vẫn chưa định hình được. Cô ta không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này.
“Chị Nguyễn.” Tô Uyển Âm không thèm quan tâm, ngọt ngào gọi cô ta một tiếng rồi thêm dầu vào lừa mà nói: “Hồi còn nhỏ, tôi không thích đi học nên có nhảy vượt mấy cấp, vì vậy tốt nghiệp sớm hơn.”
“Ừm.” Sở Tư Niên gật đầu, thong thả kết luận: “Cô ấy nhỏ hơn cô một tháng.”
Bầu không khí giống như đông cứng, chốt lát rơi vào yên lặng.
Chỉ cần hít thở cũng có thể cảm thấy xấu hổ.
“...”
“Chị… Em Tô.” Nguyễn Thi Hàm nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, làm ra vẻ đáng thương mà tiến lên phía trước kéo cô lại, hờn dỗi nói: “Sao vừa nãy cô không nói cho tôi biết? Hại tôi hiểu lầm cô rồi.”
Khả năng thay đổi cảm xúc của cô ta tốt thật đấy!
Tô Uyển Âm thầm tấm tắc khen ngợi nhưng ngoài mặt lại xấu hổ nói: “Vừa rồi tôi không biết.”
Sở Tư Niên liếc nhìn Tô Uyển Âm bị nắm chặt tay, lên tiếng thay đổi chủ đề: “Đi thôi, có vài bưu phẩm được gửi từ công ty con, em dịch ra rồi đưa đến bộ phận kế hoạch.”
“Vâng.” Tô Uyển Âm trả lời, đúng lúc cô không muốn ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-nho-nho/3390984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.