“Tám năm không gặp, không thèm gọi tiếng ‘anh trai’ nữa à?”
“...”
Tô Uyển Âm cảm thấy dù mình không hiểu con người Sở Tư Niên nhưng vẫn có thể hiểu câu nói này.
Nói thẳng ra là em hãy ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh trai”, tôi sẽ giúp em.
Tô Uyển Âm thầm nghĩ trong lòng “tuỳ cơ ứng biến mới có thể thành đại sự”, cô bình tĩnh lên tiếng: “Anh trai.”
“Hả?” Sở Tư Niên nghiêng tai: “Vừa nãy tôi chưa chuẩn bị nên chưa nghe thấy.”
“...”
Còn cần chuẩn bị gì chứ?
Tô Uyển Âm nghiến chặt răng, cúi đầu kéo gần khoảng cách với anh, cố gắng hét vào tai anh: “Anh trai!”
Sở Tư Niên bị cô hét ù cả tai, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Ừm, giọng nói vang dội như vậy, xem ra bình thường em rất nhớ tôi.”
“...”
“Tránh ra một bên.”
Tô Uyển Âm rời khỏi vị trí. Sở Tư Niên mở cửa xe, uể oải ngồi lên xe, xoa nhẹ đầu cô rồi mới lái chiếc xe yêu thích của Triệu Lộc Khê đi.
Trái tim Tô Uyển Âm đập nhanh hơn một nhịp. Thấy anh khởi động xe, cô quay người đi về phía đầu bậc thang. Đứng trong thang máy, cô giáo Nam chặt chìa khoá xe, chuẩn bị chớp đúng thời cơ anh đỗ xe xong, cô sẽ khoá cửa xe lại và đi.
Sở Tư Niên “biểu diễn” trong hầm đỗ xe một lúc lâu mới đỗ được chiếc xe Mercedes - Benz. Anh bước xuống xe, vừa mới đóng cửa xe lại thì tiếng khoá xe vang lên.
Trong hầm đỗ xe không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-nho-nho/3390983/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.