“Cô không có việc gì làm sao?” Sở Tư Niên nhíu mày, đôi mắt đào hoa ngày thường dù không có cảm xúc gì cũng khiến người ta thấy ấm áp, nay toát lên vẻ phiền phức.
Nguyễn Thi Hàm bị nhìn như vậy, vẻ mặt nịnh bợ lập tức trở nên hoảng sợ và lúng túng: “Em làm phiền anh rồi, em xin lỗi anh.”
Dáng vẻ như sắp khóc của cô ta mà thấy thương.
Nhưng Tô Uyển Âm lại thấy rất thích thú. Sau khi cánh cửa được đóng lại, cô khẽ lẩm bẩm: “Không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
Sở Tư Niên nhìn cô, ánh mắt lạnh đến run người nhưng vẫn nở nụ cười: “Hả?”
“Tôi không nói gì cả.” Tô Uyển Âm nhún vai, tiếp tục làm việc.
Nhưng Sở Tư Niên lại không làm việc nữa mà nói: “Âm Âm ngồi ở đây, sao tôi phải thương hoa tiếc ngọc với người khác chứ?”
“...”
Cô không thể chấp nhận lời này.
“Âm Âm thấy tôi đỗ xe giúp em có được không?”
“Rất được.” Dù chỉ đứng nhìn ở phía xa nhưng cô không thể phủ nhận anh thật sự rất giỏi.
“Âm Âm hài lòng là được rồi.” Sở Tư Niên dường như suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng nói: “Vậy tôi có vinh hạnh được uống một cốc cà phê do Âm Âm pha không?”
Anh là sếp, cô là thư ký. Anh muốn uống cà phê thì cứ sai cô, dù không vui nhưng cô vẫn sẽ ngoan ngoan làm.
Anh vừa dân chủ vừa khách sáo như vậy, cô lại thấy không quen.
“Phó giám đốc Sở, anh đợi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-nho-nho/3390985/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.