Những ngày sau đó, hai đứa chúng tôi không còn đi học chung nữa. Hình như Tuấn thực sự giận tôi rồi, một đống tin nhắn của tôi đều bị rơi vào dĩ vãng, muốn gặp riêng Tuấn ngoài giờ học còn khó hơn hái sao trên trời.
Đến lớp học, do hai đứa tôi ngồi cạnh nhau mà bùng phát xảy ra chuyện nên cái Hy thấy lạ, trêu chọc chúng tôi:
\- Lúc trước thì anh nói em im\, giờ thay đổi nhanh thế\, anh lặng em tuôn\.
Tình thế đang căng thẳng nó không giúp tôi thì thôi, còn cố đổ thêm dầu vào, tôi và Tuấn cùng lúc quay sang lườm nó.
\- Hai anh chị không cần lườm em như thế\, phải không Băng ?
\- Hả hả?
Băng bị gọi bất ngờ, cậu ấy khi không lại bị Hy lôi vào chuyện này.
\- Ừ ừ\, đừng có lườm bạn\, mốt lé ráng chịu\.
Dùng hai tay bé xíu ôm Hy vào trong lòng, Băng hất mặt nhìn hai chúng tôi. Tôi không hiểu cô bạn trước mắt thích Hy ở điểm nào, người ngoài không biết lại tưởng họ bị less.
\- À\, tớ quên một chuyện\, hình như có ai tỏ tình cậu nè\.
Một tấm thiệp xinh xắn màu hồng được đưa ra trước mắt tôi, tên người gửi không có. quái lạ, không ngờ cũng có người thích tôi cơ đấy. Không quan tâm đến Tuấn nữa, tôi ngồi đúng vị trí của mình, mở thiệp ra xem bên trong. Một bức thư kì lạ vỏn vẹn một câu: " Cô bé còn nhớ anh không? Riêng anh thì luôn nhớ em, thậm chí là yêu em mất rồi! "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247895/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.