Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm nhận có vật nặng đè lên người, đẩy ra cỡ nào cũng không dời. Tôi buộc phải mở mắt để nhìn, cậu bé bị ma nhập đang ôm tôi như con nhỏ ôm mẹ đi ngủ. Tôi khẽ gọi nhỏ:
\- Tuấn\, Tuấn\, dậy đi\, mày nặng quá\.
Gọi mãi, Tuấn không dậy, tôi rướn mình ghé vào tai hét to:
\- Cháy cháy\!
\- Gì gì\, đâu đâu\, cháy đâu?
\- Trước khi xem cháy ở đâu thì mày nhìn tao đi\.
Hai tay Tuấn đang đặt lên bộ ngực tôi, từ ngày hôm qua tôi quyết tâm sẽ trở thành cô gái mạnh mẽ để bảo vệ Tuấn, anh chàng bị yếu vía đáng thương.
Không hiểu sao tôi không có cảm giác bài xích với Tuấn, kể cả hành động biến thái của cậu hiện tại. Nếu như ngày thường, có lẽ tôi đã giận dỗi không nói chuyện với Tuấn.
\- Xin\.\. lỗi\.\. tao ta\.\.o không cố ý\.
\- Thôi\, về thay đồ rồi đi học\. Mày cảm thấy trong người đỡ mệt chưa?
\* Nhờ kế hoạch này mà việc tiếp cận cô ngày càng dễ dàng hơn\, Tuấn quyết định từ giờ giả bệnh luôn để cô quan tâm cậu hơn\*
\- Đỡ một chút\, tao vẫn còn mệt lắm\.
\- Hay nay mày xin nghỉ học\, nghỉ một buổi cũng không làm mày hỏng kiến thức\.
\- Tao sợ tao nghỉ mày bị hỏng kiến thức\, ngoài tao ra không ai dạy được cho mày cả\.
\- Mạnh mồm gớm\, biến lẹ về nhà\!
*
*
*
Hy đang đứng trước cổng trường thì một cánh tay đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247877/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.