Kể từ ngày tôi nói với bố mẹ Tuấn về chuyện đó, tần suất tôi và Tuấn đi chung với nhau nhiều hơn, dính nhau như hình với bóng, trừ lúc đi vệ sinh với tắm là tôi không có mặt. Cho đến chiều hôm thứ bảy, tôi đang ở trên phòng, thì một tin nhắn từ Tuấn xuất hiện.
" Hương, tao đi ra ngoài đến công viên XX, báo trước cho mày, nếu hai tiếng sau tao không rep hãy tìm tao". Thay vì đợi tin nhắn tôi thà cất công đi luôn bây giờ. Thay quần jean dài màu đen với áo thun trắng đơn giản, tôi chạy xuống nhà, xin phép bố mẹ ra ngoài đi chơi, rồi đi đến thẳng công viên.
Công viên mới mở được một lúc, tôi đi vô trong kiếm Tuấn, chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Thấy ghế đá ở đằng xa, tôi đi lại ngồi, đảo mắt liên tục khắp nơi.
Hơn một tiếng trôi qua mà tôi chẳng thấy Tuấn đâu, nhắn tin không trả lời cũng chẳng seen, mặc dù nick xanh của Tuấn vẫn hiện.
Ngồi chờ lâu quá nên bụng tôi cũng đói meo lên. Đưa mắt nhìn về phía ngoài, có một gánh xe dinsum nhỏ, tôi ra ngoài mua hai hộp ăn đỡ đói. Ăn đến hộp thứ hai, tiếng chuông điện thoại réo lên. "012XXXXXXX" nhận ra số lạ, tôi không bắt máy. Nhưng nó reo liên tục, tôi cảm thấy phiền, nhấc máy nghe.
\- Alo
\- Mày là bạn của thằng Tuấn?
\- Đúng vậy, các người là ai?
\- Muốn nó sống thì đến đây, chỉ một mình mày, nếu gọi cho ai tao xử nó ngay.
Người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247878/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.