\(..\)
\- Anh bắt được em rồi đấy, lên đây nào.
Trời có sập, đất có rung tôi cũng không lên. Tôi lắc đầu, cười hì hì.
\- Lên nhanh.
\- Mày đi về nhà đi, tao lên phòng rồi qua.
\- Tao đâu có ngu để mày chạy.
Hai đứa cứ nhìn nhau một hồi, mẹ tôi đi xuống, thấy Tuấn đứng góc nói chuyện với ai đó, liền đi lại.
\- Chỗ này có từ khi nào vậy Hương?
Bao nhiêu bí mật bị phanh phui, đây không còn là nơi an toàn của tôi rồi, khóc 7749 dòng sông.
\- Con không biết.
\- Đi lên ngay cho mẹ.
Mẹ quát tháo tôi, nhìn tôi cứ như người khốn khổ trong khu ổ chuột. Tôi nén sự buồn bã bước ra khỏi ổ bí mật.
\- Cô ơi tụi con lên phòng nhé!
\- Không.. tao phụ mẹ rửa chén
\- Từ khi nào con siêng thế? Lên phòng với bạn đi mẹ rửa cho.
Vừa nói, mẹ tôi vừa đẩy tôi đi.
Lên đến phòng, tôi nhanh tay bước vô trước đậy cửa, khóa chốt. Tôi leo lên giường, nằm xuống đeo tai nghe. Muốn hành tôi đâu có dễ.
Tôi vô tình nhìn ra ban công, thấy cái bóng đen thấp thoáng. Có ma ư? Nhưng ma làm gì đến sớm thế, chưa tới 9 giờ nữa cơ. Chắc tôi nhìn nhầm, tôi lại cầm điện thoại lướt face.
Bỗng "ting", trên màn hình điện thoại xuất hiện tin nhắn của một người lạ, tôi bấm vô xem thử. " Tôi sẽ cướp linh hồn của cô".
Má ơi! Huhu ma mà biết nhắn tin, có ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-dong-dau-doi/3247876/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.