Con đường mỗi ngày vẫn đi qua, có thêm anh dường như ngắn lại…
Thời gian một ngày 24 tiếng, ở bên em dường như là không đủ…
…………….
Phong Đại và Mộc Lâm lại trở về nhịp sinh hoạt bình thường, buổi sáng anh qua đón cô cùng đi học, buổi chiều cùng nhau về. Chi phí sinh hoạt ở Melbourne tương đối đắt, nên việc tự nấu nướng là điều phổ biến. Buổi chiều tan học hai người thường ghé qua siêu thị mua đồ ăn về rồi tự làm. Cảm giác như có lẽ năm năm học xa nhà cũng không đến nỗi khó vượt qua.
Uy Vân phòng kế bên vẫn đi làm thêm chỗ Phong Đại, thỉnh thoảng cũng nấu đồ ăn nhiều một chút và mời hai người cùng tham dự. Nhưng mà Mộc Lâm nói Phong Đại hay ngại nên từ chối. Mà cũng chẳng hiểu sao lại trùng hợp, dạo gần đây anh chàng “bộ trưởng” Nguyên Khôi lại tăng cường tốc độ theo đuổi Mộc Lâm. Mỗi ngày ngoài gọi điện nhắn tin, thỉnh thoảng còn đợi dưới nhà cô nữa. Có hôm đang đợi thì gặp Uy Vân vừa đi học về, thế là cô nàng cho vào phòng khách ngồi luôn, khiến Mộc Lâm hết sức khó xử. Vì như bình thường, cô chỉ đứng ngoài cổng nói vài câu rồi đuổi anh ta về, đằng này vào tận nhà thì nói kiểu gì cũng cứ ngồi lỳ ở đấy. Có mấy lần, chị hàng xóm hôm nọ nhìn thấy, đã nhắc khéo cô anh chàng này trước kia cũng từng làm thế rồi, khuyên cô cẩn thận một chút. Nhưng nói thật, không cần chị ấy nhắc nhở thì Mộc Lâm cũng chẳng thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.