Ánh sáng từ đèn đường kéo dài bóng hai người đang tản bộ. Sau giây phút kích động ở giữa phố, hiện giờ Phong Đại và Mộc Lâm đang đi bộ về nhà. Nhưng không ai nói với ai câu nào. Khuôn mặt của cô gái nhỏ vẫn còn đỏ bừng, tim đập thình thịch không cách gì giảm được. Còn người nào đó đi bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy tay để mãi trên môi, khẽ vuốt nhẹ. Trên miệng ẩn hiện nụ cười như có như không.
Có người nói, trên đời có hai chuyện không thể giấu, một là người say rượu, hai là người đang yêu. Quả nhiên là chuẩn xác.
- Đến rồi!
Mộc Lâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
- Ừ.
- Vậy anh về nhé, em vào nhà đây.
- Đợi đã, trong nhà em có đồ sơ cứu không?
- Có ạ. Nhưng em tự làm là được, vết thương nhỏ mà.
- Em mở cửa đi.
Đúng chuẩn phong cách của Phong Đại, không cho người ta cơ hội từ chối. Mộc Lâm biết không nói lại anh nên đành mở cửa. Lần này hai người không vào phòng cô nữa, chỉ ngồi ngoài phòng khách. Sau khi rửa sạch và băng bó lại vết thương cho Mộc Lâm xong, Phong Đại cũng đứng dậy ra về. Lúc tiễn anh ra đến cổng, Phong Đại bất chợt quay lại hỏi cô:
- Lúc nãy có làm em sợ không?
Mộc Lâm xua tay:
- Có gì mà phải sợ, cũng có phải lần đầu đánh nhau đâu. Bình thường thôi.
- À, anh không phải nói chuyện đó…
Đang cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864965/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.