🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm cuối đông, trời vẫn còn lạnh. Con đường về nhà Mộc Lâm rực rỡ ánh đèn, nhưng hàng cây điệp hai bên đường đã không còn sắc vàng nữa, lá trên cây đã rụng gần hết, chỉ còn trơ lại cành khô với những phiến lá non vừa mới nhú. Cuộc sống khắc nghiệt vẫn luôn tạo ra những cảnh ly ly hợp hợp như vậy. Những bông hoa xinh đẹp rồi cũng sẽ úa tàn, những chiếc lá xanh tươi khỏe mạnh đã từng là tất cả của cây đến một lúc nào đó cũng phải lìa xa. Chia ly luôn để lại những nỗi đau dường như đã trở thành quy luật. Nhưng tự nhiên cũng luôn có những cách thức chữa lành vết thương rất tốt, từ những vết sẹo cũ kỹ đau đớn ấy, sẽ mọc ra những chồi non xanh biếc, tiếp tục làm đẹp cho đời. Và những số phận đã rời xa kia, tin rằng cũng sẽ rất mãn nguyện, vào thời khắc đẹp đẽ nhất, chúng đã vươn mình nở rộ, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà thôi.



Đời người, nếu có thể sống thật ý nghĩa, có thể nở rộ vào những thời điểm mình cho là đẹp nhất, thì cũng không còn gì phải luyến tiếc.



Phong Đại đạp xe trên con đường vắng lặng, trong vòng tay anh là người con gái đẹp đẽ ấm áp như mùa xuân. Cả hai yên lặng suốt quãng đường về, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nhìn qua thì không có gì khác trước đây, Mộc Lâm vẫn ngồi ở thanh ngang phía trước, nhỏ nhắn xinh tươi. Sau lưng là vòm ngực

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cay-long-gio/2864963/chuong-14.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.