Chương 17: Đưa cô về
Từ Đàn Hề xách hộp y tế lên, vừa định đi thì nghe thấy âm thanh trên cầu thang, cô ngẩng đầu, "Anh uống thuốc chưa?"
Nhung Lê đi xuống, đến trước mặt cô: "Rồi. Tôi đưa cô về." Anh vẫn chưa hết sốt, giọng vẫn khàn khàn.
Bên ngoài gió lớn mà anh chỉ ăn mặc phong phanh, Từ Đàn Hề từ chối: "Không cần đâu."
Nhung Lê quay trở lại: "À."
Thản nhiên ngồi xuống, rót cốc nước uống.
Từ Đàn Hề không nấn ná ở lại thêm, ra khỏi nhà, đi được vài bước lại quay về. Cô đi đến, lấy nhiệt kế đặt lên bàn: "Sức khỏe anh đang yếu, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô để lại đồ rồi rời đi.
Nhung Quan Quan chạy ra cửa: "Tạm biệt chị Từ."
Từ Đàn Hề quay đầu cười với cậu nhóc, kéo kín áo khoác, đi ra khỏi sân.
Nhung Quan Quan lại chạy vào gian nhà chính: "Anh, anh uống canh chưa?"
"Không uống."
Trên bàn còn một bát, Nhung Quan Quan trèo lên ghế, "Vậy em uống đây."
Trước kia cậu chưa từng uống canh gừng nấu với táo đỏ, và cả một thứ cậu không biết là gì, "Anh, này là gì thế?"
Nhung Lê không buồn nhìn em mình: "Kỷ tử."
"Ăn được không?"
"Được."
Nhung Quan Quan ăn thử một miếng, thấy vị khó ăn, bèn vớt hết kỷ tử bỏ vào giấy.
Nhung Lê đứng lên: "Uống xong rồi thì đi ngủ."
"Vâng ạ."
Bên ngoài có tiếng chó sủa ầm ĩ, Nhung Quan Quan phun hạt táo ra: "Sao chó cứ sủa mãi thế?"
Nhung Lê vừa bước lên cầu thang, chân khựng lại.
"Chắc chắn là con Đại Hắc nhà bà Đào Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938123/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.