Chương 16: Nắm tay
Trong phòng tối mờ, cậu bé đẩy cửa đi vào, đèn hành lang bên ngoài hắt ánh sáng vào bên trong, cậu thấy mặt đất bừa bộn, còn mẹ thì đang nằm giữa vũng máu.
"Mẹ." Cậu hoảng sợ gọi, thân thể run run chạy đến, "Mẹ."
Người trong vũng máu vẫn nằm yên bất động.
Hắt xì!
Cậu bé quay đầu, cửa phòng chầm chập khép lại, thấy phía sau có bóng người xuất hiện...
"Nhung Lê."
Nhung Lê vẫn không tỉnh, đang vùng vẫy trong giấc mơ.
"Nhung Lê." Từ Đàn Hề sờ lên trán anh.
Nhung Lê đột ngột mở mắt ra, một tay tóm lấy tay cô, tay khác mò đến con dao dưới gối, đồng thời lôi phắt cô đến đến, kề dao vào cổ họng cô.
Lọn tóc đen thoáng chốc bị cắt đứt, rơi xuống lưỡi dao.
"Là tôi đây."
Nhung Lê ngước mắt, nương theo ánh sáng lờ mờ, anh thấy rõ mặt Từ Đàn Hề, và cả chính anh trong mắt cô. Anh thoáng thất thần, ngơ ngác nhìn cô.
"Anh Nhung."
Từ Đàn Hề lại gọi anh, cổ tay vẫn bị anh siết chặt, còn lòng bàn tay anh thì nóng hôi hổi.
Anh đang sốt đây mà.
Nhung Lê hoàn hồn lại, lập tức buông tay ra, rút con dao về giấu dưới gối. Ánh mắt anh đã tỉnh táo lạnh lùng, ẩn chứa nét phòng bị rõ rệt: "Ai cho cô vào đây?"
Từ Đàn Hề vẫn còn hoảng sợ, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào cổ tay mình, dấu tay anh hằn đỏ trên da thịt trắng ngần của cô.
"Là em gọi chị Từ đến." Nhung Quan Quan cầm cốc nước trong tay, "Anh, anh bị ốm rồi."
Không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938122/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.