Chương 3:Nhung Lê đen tối
Tần Chiêu Lý tò mò: "Anh ta ra sao?"
Từ Đàn Hề trông về phía xa: "Giống như trong tưởng tượng của mình."
Trời đã tối, vầng trăng khuyết soi xuống con ngõ một màu bàng bạc.
Nhà Từ Đàn Hề thuê cách nhà Nhung Lê 200m, trong ngõ không có đèn đường, trái lại dưới mỗi hiên nhà đều treo hai chiếc đèn lồng, ánh sáng mờ ảo lốm đốm.
Ánh đèn pin soi trên mặt đất lại mang màu trắng chói mắt, tiếp theo là hai bóng dáng một dài một ngắn.
"Anh."
Nhung Lê "ừ" một tiếng.
Nhung Quan Quan chạy theo, "Chị khi nãy xinh lắm." Nhung Lê chẳng nói chẳng rằng, cậu nhóc lại nghiêng quả đầu dưa hấu, hỏi anh mình cho bằng được: "Đúng không?"
Nhung Lê lấy bao thuốc lá trong túi ra, bỗng dưng thèm thuốc, "Không thấy rõ."
Nhung Quan Quan che miệng cười ngây ngô, "Vậy lần sau anh em mình lại nhìn cho kỹ."
"Em vào nhà trước đi."
"Vâng ạ!" Cặp chân ngắn ngủn thoăn thoắt chạy vào nhà.
Nhung Lệ đóng cổng sân lại, đứng dưới mái hiên châm thuốc, rít vài hơi lại ngậm trong miệng. Anh lấy di động ra, tựa lưng vào tường, chống một chân lên vách, mở game lên.
Trong bóng tối, khói thuốc làm mờ nhân ảnh, dáng vẻ anh nuốt mây nhả khói thư thái tự tại vô cùng.
Tuy nhiên nếu không bị người bắn chết nhanh như vậy, anh sẽ càng thoải mái hơn.
"Đỡ tôi." Nhung Lê nói vào game.
Gần đó là một đồng đội của anh, đi đến dìu đỡ, giọng nói khàn khàn rõ to: "Người anh em, ông hơi bị nhanh rồi đấy."
Nhung Lê không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938109/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.