Chương 4:Anh là bệnh nhân, cần chữa trị và cứu rỗi
Quả thật là người đẹp thắt tháy lưng ong, phù dung thua thắm.
Trình Cập từng gặp vô số người đẹp, nhưng người như mỹ nhân bước từ trong tranh vẽ thế này thì là lần đầu tiên.
"Là tôi." Gã kín đáo đánh giá đối phương, "Cô muốn xăm mình à?"
Cô bảo không phải: "Xin hỏi mặt bằng dưới tầng một còn cho thuê không?"
Sóng mắt cô như lơ đãng liếc nhìn một người khác trong nhà, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
"Cho thuê chứ, cô họ gì?" Xưa nay Trình Cập luôn đon đả với phụ nữ.
Cửa sổ để mở, có gió luồn vào, Từ Đàn Hề bắt chéo hai tay để trước người, tự nhiên giữ lại vạt sườn xám. Thấy trong nhà có đứa bé đang ngủ, cô nhỏ giọng đáp lời: "Tôi họ Từ."
"Cô Từ, mời ngồi."
Từ Đàn Hề vuốt vạt váy ngồi xuống.
Chỉ nhìn từ tư thế ngồi đã biết cô được dạy dỗ rất tỉ mỉ, Trình Cập cũng ngồi xuống, sai bảo người còn lại trong nhà: "Nhung Lê, rót cốc nước giúp tôi đi."
Nhung Lê vốn đang xem di động, ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Trình Cập, im lặng đi rót cốc nước ấm, đặt lên bàn. Nước trong cốc hơi đầy nên bị sánh ra ngoài một chút.
Từ Đàn Hề rủ mi mắt, "Cảm ơn."
Nhung Lê chỉ chú ý vào màn hình điện thoại của mình, không nghe thấy, thái độ hờ hững.
Trình Cập hỏi han giọng chủ cho thuê: "Cô Từ định kinh doanh gì?"
"Đồ ngọt."
Ngón tay Nhung Lê lướt trên màn hình thoáng khựng lại.
Trình Cập vắt chéo chân, hệt như mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rung-cam-tu-em/938110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.