Thành Nam cố dùng sức tàn chống cự, nhưng Vĩnh Tân như phát cuồng cúi xuống hôn khắp cơ thể anh.
“Anh bị điên rồi!” Chất giọng khàn đục như hét lên.
Vĩnh Tân không trả lời, chỉ dần cởi bỏ quần áo của anh và hắn ra. Hai cơ thể chạm vào nhau, da kề da, hơi ấm chân thực đến đau lòng làm Thành Nam suýt chút nữa lại bị hắn mê hoặc, nép vào lòng hắn, nức nở cầu xin.
Anh cứ tưởng mình đã buông bỏ chấp niệm với hắn rồi, nhưng giờ phút này, phần yếu ớt sâu thẳm bên trong lại muốn vùng lên làm phản. Mặc dù trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, nhưng lý trí không bị đánh gục dễ dàng như vậy. Anh vặn vẹo cơ thể mệt mỏi đến kiệt quệ của mình để chống cự. Vĩnh Tân vẫn lì lợm muốn tấn công.
“Em chưa bao giờ để anh vào mắt sao? Anh yêu em nhiều đến vậy, anh chờ em lâu đến vậy…”
Một tay hắn đã nắm lấy vật nhỏ ở giữa hai chân anh:
“Em… chỉ là đang dối lòng thôi, đúng không? Nó đã bị bỏ đói nhiều ngày, lạnh lẽo, khô héo, sắp sửa chịu không nổi rồi, để anh giúp em sưởi ấm cho nó.”
Nói rồi hắn cúi xuống đảo lưỡi xung quanh, cậu bé nhỏ xinh bị làm phiền bỗng chốc lớn dần lên, ngẩng cao đầu kéo theo nhiệt độ nóng bỏng. Thành Nam cảm thấy đầu váng mắt hoa, mọi thứ đang chuyển động vòng tròn, âm thanh khàn khàn phát ra như muốn phá nát cổ họng anh:
“Anh là đồ khốn!”
Vĩnh Tân đưa tay lên che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-em-la-bao-to/2553915/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.