Những ngày không có Lâm Phong bên cạnh, Đan Tâm chỉ biết bầu bạn với bé mèo. Nàng ngồi ở phòng khách nhàn nhã ôm mèo, mắt thì đang xem thời sự.
Đan Tâm tuy chăm chú xem, nhưng tâm tư của nàng đang ở một nơi khác. Người đời thường nói, ‘khi quá dễ dàng có được hạnh phúc, thì ta sẽ sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.’
Sợ hãi mất đi những thứ bản thân vừa đạt được, sợ hãi quá ỷ lại vào Lâm Phong nàng sẽ mất đi giá trị vốn có.
“Tiểu thư, có người nói muốn gặp cô.” Người hầu lễ phép cúi đầu nói.
Đan Tâm chỉ biết nàng rất ít bạn bè, nếu có người muốn gặp, chắc hẳn chỉ có mẹ nuôi.
Nàng gật đầu, rồi đặt bé mèo xuống ghế, bản thân đi đến phía điện thoại bàn cầm nghe: “Chào ạ!”
[Cô là người phụ nữ của Lâm Phong sao?]
Giọng nói bên kia vang lên khiến cho Đan Tâm ngớ người, nàng dè chừng không dám trả lời, thấy vậy người phụ nữ ấy mới tiếp tục nói: [Sống dưới danh phận của người khác cô không thấy bất an ư? Không sợ một ngày nào đó, Hạ Vũ thật sự quay về, bản sao như cô sẽ bị Lâm Phong tống cổ ra khỏi dinh thự một cách nhục nhã hả?]
Đan Tâm nắm chặt lấy điện thoại, khó hiểu: “Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì!”
[Đừng vội tắt máy bé yêu, Lâm Phong có một bí mật, cô không muốn tìm hiểu sao? Ba giờ chiều, tôi muốn gặp cô ở tiệm cà phê tại khu phố B, một bí mật có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-cam-bay/3414491/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.