Chương trước
Chương sau
Đại dương mênh mông rộng lớn, chứa đựng biết bao nhiêu là điều bí ẩn, huống chi là lòng người.

Hạnh phúc lắm lúc chỉ cần nhìn người mình yêu vui vẻ, nhưng cuộc đời có mấy ai được suôn sẻ khi yêu…



“Tên nhóc con Lâm Phong, ta cũng muốn thử xem ngươi làm sao mà thoát khỏi cạm bẫy này.”

Tiêu Đông cầm tờ giấy có ghi rõ thân thế, hoạt động của mình cười khẩy. Phía dưới thì ra sức thúc đẩy mạnh bạo, tay ông vò nát đi tờ giấy rồi quăng vào góc tường.

“Đúng là được việc, ta sẽ thưởng cho cô thêm thật nhiều tiền nếu phi vụ này thành công.”

“Ah… giám đốc Tiêu, ông… nhẹ thôi!” Bảo Ngọc bị thúc mạnh, bên trong cũng được chạm vào đỉnh điểm sung sướng.

Cô đưa tay mình ra sau muốn chạm vào lão già Tiêu Đông, nhưng lại bị ông ta cầm lấy kéo mạnh.

“Ưh… ahhhh…”

*Bốp*

Lão già Tiêu Đông thuận tay đánh mạnh vào mông Bảo Ngọc, cô đau rát kêu lên, lão ta mới dừng tay lại, ôm eo mảnh khảnh tiếp tục ra vào.

“Đau quá…”

“Cô cố ý đúng không? Thèm khát muốn chết mà còn giả vờ… ha… khép hai cái chân lại cho ta!!” Tiêu Đông sung sướng nhếch mép, lão nhìn mông vì bị đánh mà đỏ ửng, tâm trạng càng phấn khích.

Nhìn từ phía sau, lão lại nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của Đan Tâm, nếu hiện tại là nàng đang rên rỉ dưới thân lão ta chắc chắn chơi sẽ rất kích thích.



Lão càng nghĩ đến càng tức giận thúc mạnh, tay nắm lấy mái tóc dài đen óng của Bảo Ngọc ra sức kéo:

“Dám nói ta là con sói già bị đói, để xem ta thao cô sung sướng đến mức nào!!”

“Ưh… hah… khoan đã… tôi… không… ư… ư…”

Đang bình thường lại bị giật tóc, Bảo Ngọc la lên đau đớn, cô nắm lấy mái tóc của mình, tai nghe toàn những lời lạ lẫm.

Lão già Tiêu Đông như phát điên, lão xem Bảo Ngọc như Đan Tâm mà thao suốt sáng.

Từng động tác điêu luyện đến bất ngờ, nếu ai không biết, sẽ tưởng rằng lão ta đang ở độ tuổi sung sức. Nhưng tính tuổi thật, lão đã ngoài năm mươi rồi, Bảo Ngọc chịu đủ hành hạ, cuối cùng cũng được thả ra.

Cô nằm ngửa ra giường, cơ thể vì trận làm t.ì.n.h mà run rẩy liên tục. Bảo Ngọc nhìn lão già đang vun vẫy giống nòi của mình lên người cô, trong lòng cũng nguội lạnh không cảm xúc.

“Càng lúc càng xuống cấp… tự mà dọn dẹp đi, ta đi tắm.” Tiêu Đông đứng dậy, ánh mắt khinh thường nhìn Bảo Ngọc. Lão thoải mái tinh thần thần chê bai, rồi bỏ cô nằm ở trên giường với toàn chiến tích của mình.

Bảo Ngọc liếc nhìn lão ta đi vào phòng tắm, tâm trạng có chút rối bời. Cô ghét bỏ thứ nhớt nhát đang vương vãi khắp người mình, trong lòng thầm chửi tên cặn bã đáng ghét.

Cô nhặt lấy đống khăn trên giường lau mạnh lên bụng, nếu như có thể với được ai đó như Lâm Phong thì cô sẽ bỏ lão ta ngay lập tức. Quan hệ với một lão già đáng tuổi cha mình, khiến cho cô thật kinh tởm.

Lão già Tiêu Đông bước ra, thấy Bảo Ngọc đang ngồi lau chùi. Lão không quan tâm mà tiến đến tủ đồ, mặc vào bộ vest sang trọng, miệng thì không ngừng lải nhải:

“Ta còn có việc phải đi, cô tự mà lo liệu. Nhớ rõ nhiệm vụ ta giao, tốt nhất là trong hôm nay phải kêu ả ta tiến hành kế hoạch.”

“Tôi biết rồi, nhưng còn Lâm Phong thì sao? Nếu gặp anh ta ở dinh thự, tôi sợ ả ta sẽ bị giết chết mất.” Bảo Ngọc ngồi im lo lắng hỏi.

“Hôm nay hắn có một chuyến đi công tác chung với ta, không cần quá gấp gáp, từ từ làm cho con nhóc đó hoang mang nghi ngờ chính người yêu của mình.” Lão già Tiêu Đông chỉnh lại quần áo, rồi đi gần đến Bảo Ngọc nâng cằm cô lên thần bí nói:



“Lúc đó, ta sẽ ra một đòn trí mạng, haha… nghĩ tới thôi tinh thần ta đã phấn khích đến phát điên lên rồi.”

Tiêu Đông cười lớn, nghĩ tới tương lai toàn bộ cổ phần đều thuộc về mình, miệng lão lại không ngậm lại được.

Cái Đan Tâm giả tạo đó, tuy có giống thật, nhưng sao qua mắt được lão ta. Muốn đấu với lão, Lâm Phong còn non và xanh lắm!



“Tôi không đi theo được sao?” Đan Tâm đi đến bên cạnh Lâm Phong, nũng nịu bĩu môi.

Nàng cảm thấy lần đi này của Lâm Phong có hơi lo lắng, có lẽ vì quảng thời gian qua nhận được quá nhiều sự quan tâm chăm sóc từ hắn, nên nàng có phần ỷ lại không ít.

Người ta hay nói, nếu bản thân đã chấp nhận và quen thuộc thứ gì đó rồi. Thì khi rời xa cho dù vỏn vẹn có vài ngày, bản thân cũng rất khó để phục hồi lại như cũ.

Lâm Phong ôm nàng vào trong lòng, hắn cũng không nỡ lòng rời xa tiểu yêu tinh này. Nhưng vì công việc, cũng vì nàng, lần trước gặp lão già Tiêu Đông ôm nàng trong lòng, sợ hãi lần này nàng sẽ khó xử khi gặp ông ta.

Hắn chỉ còn cách là để nàng ở nhà, với điều kiện an ninh xung quanh thì sẽ không có ai làm khó được nàng hết.

“Em đừng lo, tôi chỉ đi vài ngày, khi xong việc sẽ điện về báo em lập tức, được chứ?” Lâm Phong ôn nhu, ôm nàng thật lâu để an ủi.

Có lẽ lần này khi trở về, hắn cần tìm cho nàng một người để bầu bạn…

Đan Tâm đi theo tới cổng để tiễn Lâm Phong, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng lại không dám níu kéo, vì nàng biết tình hình hiện tại của Lâm Phong, nếu như không củng cố địa vị của mình, chỉ sợ sẽ bị người ta dòm ngó hạ bệ.

Nàng thở dài một hơi, cầm chặt món quà mà hôm trước được hắn tặng. Một chuỗi hạt lấp lánh, khi dưới bóng tối chúng sẽ lóe sáng như đom đóm.

“Mong anh mau chóng trở về…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.