Đan Tâm chào xong, cũng không thấy Lâm Phong phản ứng. Nàng nắm chặt chiếc thìa trên tay, hơi thở càng gấp rút, như muốn nói gì đó nhưng lại e ngại không dám ngỏ lời.
Lâm Phong trên người vẫn mặc đồ ngủ, hôm nay hắn tính ở nhà một bữa, vì đêm qua uống phải loại rượu rẻ tiền mới mệt mỏi như vậy.
Lâm Phong vẫn đang khó chịu vì câu chào của Đan Tâm, hắn im lặng một lúc sau mới liếc sang dĩa đồ ăn của nàng dặn dò:
“Ăn nhiều vào, tôi cảm thấy em đã ốm hơn trước rồi. Người phụ nữ bên cạnh tôi, không được nhìn như bộ xương di động biết đi!”
Sáng sớm đã phải nghe những lời cay đắng, Đan Tâm nuốt cũng không trôi chén cháo bào ngư này. Nàng hậm hực múc vài muỗng, rồi đặt thìa xuống bàn chuẩn bị đứng lên.
“Chưa ăn hết, tính đi đâu?” Giọng nói uy nghiêm vang lên, không giống như lúc đầu nửa giỡn nửa thật.
Lâm Phong ngưng động thìa, hắn liếc nhìn thái độ hậm hực của Đan Tâm thắc mắc hỏi: “Em thích làm trái lời của tôi? Miệng thì lúc nào cũng, ‘ông chủ’ nhưng lời của ông chủ lại không nghe, em đúng là thích làm người khác điên máu vì mình!”
“Tôi… no rồi!” Căn bản là nàng ăn không vô, chỉ đành rời khỏi bàn ăn.
“Ngồi xuống!” Lâm Phong không muốn nói nhiều, hắn tiếp tục ăn hết phần của mình, sau đó cất giọng uy nghiêm, ra mệnh lệnh cho Đan Tâm.
Đan Tâm bị giọng nói nội lực làm cho sợ hãi, nàng chỉ biết ngậm ngùi trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-cam-bay/3414476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.