Chương trước
Chương sau
Đan Tâm chào xong, cũng không thấy Lâm Phong phản ứng. Nàng nắm chặt chiếc thìa trên tay, hơi thở càng gấp rút, như muốn nói gì đó nhưng lại e ngại không dám ngỏ lời.

Lâm Phong trên người vẫn mặc đồ ngủ, hôm nay hắn tính ở nhà một bữa, vì đêm qua uống phải loại rượu rẻ tiền mới mệt mỏi như vậy.

Lâm Phong vẫn đang khó chịu vì câu chào của Đan Tâm, hắn im lặng một lúc sau mới liếc sang dĩa đồ ăn của nàng dặn dò:

“Ăn nhiều vào, tôi cảm thấy em đã ốm hơn trước rồi. Người phụ nữ bên cạnh tôi, không được nhìn như bộ xương di động biết đi!”

Sáng sớm đã phải nghe những lời cay đắng, Đan Tâm nuốt cũng không trôi chén cháo bào ngư này. Nàng hậm hực múc vài muỗng, rồi đặt thìa xuống bàn chuẩn bị đứng lên.

“Chưa ăn hết, tính đi đâu?” Giọng nói uy nghiêm vang lên, không giống như lúc đầu nửa giỡn nửa thật.

Lâm Phong ngưng động thìa, hắn liếc nhìn thái độ hậm hực của Đan Tâm thắc mắc hỏi: “Em thích làm trái lời của tôi? Miệng thì lúc nào cũng, ‘ông chủ’ nhưng lời của ông chủ lại không nghe, em đúng là thích làm người khác điên máu vì mình!”

“Tôi… no rồi!” Căn bản là nàng ăn không vô, chỉ đành rời khỏi bàn ăn.

“Ngồi xuống!” Lâm Phong không muốn nói nhiều, hắn tiếp tục ăn hết phần của mình, sau đó cất giọng uy nghiêm, ra mệnh lệnh cho Đan Tâm.

Đan Tâm bị giọng nói nội lực làm cho sợ hãi, nàng chỉ biết ngậm ngùi trở lại bàn ăn, cố gắng nuốt hết chén cháo.

Sau vài phút, chén cháo cũng đã đến đáy, Đan Tâm buông thìa, sau đó cũng không đứng dậy liền mà ngồi đó chờ Lâm Phong ăn xong.

“Có chuyện gì?”



“Tôi muốn về lại phố đèn đỏ… để thăm những đứa bé sơ sinh.” Đan Tâm bị đoán đúng tâm tư, nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Phong nói.

“Không cần về nữa.” Lâm Phong dùng bữa xong nhận lấy khăn từ tay Thế Khải lau miệng, hắn từ chối yêu cầu của Đan Tâm.

Thế Khải thấy vậy liền giải thích: “Tiểu thư đừng hiểu lầm ý của ông chủ, ngài ấy đã mua lại quán mẹ nuôi cô, nên những đứa bé đó cũng được đưa đến nơi phù hợp với chúng nhất!”

“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo đây?” Đan Tâm lo lắng hỏi, vì suốt một tháng qua, nàng phải luyện tập khắc nghiệt, để làm cho bản thân giống người mà Lâm Phong yêu cầu nhất.

Nhưng cũng vì thế mà nàng đã sống trong dinh thự này mà không được bước chân ra ngoài, chán đến mức đêm mất ngủ trở thành con gấu trúc lúc nào chẳng hay.

Lâm Phong suy tư một lúc lâu, sau đó đứng dậy nói: “Trưa nay có một cuộc họp quan trọng của nội bộ công ty, nếu như em đã thích làm việc đến như vậy, thì phải chuẩn bị cho tốt… hãy diễn cho tốt, đừng để tôi phải thất vọng.”



Cuộc họp cổ đông, tại công ty VF…

Lâm Phong như một bức tượng đài to lớn, khuôn mặt không một tí cảm xúc ngồi giữa bàn họp. Bên tay phải là Thế Khải, bên còn lại là Đan Tâm.

Đan Tâm tự tin ưỡn ngực đứng thẳng, đây là tư thế nàng phải học hằng ngày, cùng với biểu cảm kiêu căng mị hoặc. Đan Tâm đã chọn cho mình bộ đồ tôn dáng nhất, áo sơ mi trắng ngà phối cùng chân váy ôm bó sát vòng ba, cổ áo hơi trống trải nên nàng đã lấy chiếc khăn tay dài có hoạt tiết hình hoa ly, thắt thành cái nơ chéo qua một bên vai.

Đan Tâm khá hãnh diện về gu ăn mặc của mình, nhìn biểu cảm hài lòng của Lâm Phong càng khiến nàng thêm phần tự nhiên hoàn thành vai diễn.

Và thành công đầu tiên chính là thu hút mọi sự chú ý, Đan Tâm thú vị ngắm nhìn thành quả của mình.



Và bước đi đầu tiên, phải khiến cho mọi người xung quanh đều thắc mắc xì xào người phụ nữ lạ mặt này, không biết nàng có lai lịch gì mà được đứng chung hàng với Thế Khải.

Hà Tiêu Đông hôm nay cũng có mặt trong cuộc họp, thứ khiến ông nhìn say đắm lại chính là Đan Tâm. Để chắc chắn suy nghĩ của mình, ông dùng giọng điệu trưởng bối lên nói:

“Lâm Phong à, trong cuộc họp nội bộ của cổ đông, sao lại cho một người lạ mặt vào đây chứ?”

Đan Tâm hướng Hà Tiêu Đông nhìn, nàng cảm thấy lão già này không đơn giản. Vì ánh mắt lão ta nhìn mình, như muốn giết chết nàng ngay lập tức vậy.

Không biết cuộc họp này có bí mật gì, mà khiến cho bọn họ dè chừng nàng như vậy. Đan Tâm tuy trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng vì nhớ tới lời dặn của Lâm Phong, lý trí nàng lần nữa vực dậy, dũng cảm nhìn thẳng mặt lão già Tiêu Đông.

“Thưa ông Đông, chủ tịch vừa mới tuyển thư ký mới.” Thế Khải trả lời thay cho Lâm Phong, sau đó dè chừng dùng giọng điệu cảnh cáo nói: “Đây là phòng họp cổ đông, xin ông Đông hãy xưng hô đúng chức phận, đừng kêu thẳng tên của chủ tịch như vậy ạ!”

“Ha… đúng là sơ suất thật…” Hà Tiêu Đông bất ngờ trước lời bắt bẻ của Thế Khải, vì bị chọc quê vẽ mặt ông lúc này liền trở nên hung hãn, trợn mắt liếc nhìn ba người đang ngồi ở phía chính diện nói:

“Tên nhân viên bên cạnh chủ tịch đúng là lễ phép, khiến cho lão già này một phen hoảng sợ vì sự nghiêm túc đó!”

“Ông cậu đừng hiểu lầm, do Thế Khải quá trọng quy tắc. Hôm nay con chỉ muốn giới thiệu người quen năm xưa, cô ấy chính là cánh tay đắc lực của Lâm Phong con, mong các anh chị, cậu mợ cùng ôn lại kỷ niệm xưa!”

Lâm Phong nhìn thấy lão già Tiêu Đông bị chọc tức, trong lòng hắn liền hớn hở, chừa cho lão một đường lui.

Đan Tâm nhận được mệnh lệnh, dùng vẻ mặt kiêu ngạo học được từ Lâm Phong, ánh mắt liền toát lên tia giảo hoạt, nàng nở nụ cười phong tình bắt chuyện:

“Đã lâu rồi không gặp, chắc hẳn cậu Tiêu Đông cũng đã nhận ra tôi. Nhưng mà các vị lại làm như vẻ là người xa lạ, khiến cho Hạ Vũ tôi thật sự rất thất vọng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.