Khi giọng nói của Đan Tâm cất lên, mọi nghi hoặc trong lòng lão già Tiêu Đông đều có đáp án.
Khuôn mặt hậm hực lúc nãy, giờ đây trở nên xanh xao như tàu lá chuối. Lão giả vờ ho nhẹ, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi gượng cười nói:
“Làm sao mà quên được Hạ Vũ xinh đẹp chứ! Lão đây còn đang thắc mắc, vì sao cô lại mất tích lâu đến như vậy!?”
Tiêu Đông tuy có sợ hãi, nhưng lời lẽ thốt ra vẫn không quên hỏi ngược lại Đan Tâm. Lão vẫn không tin người đứng trước mặt mình, lại là cô gái năm xưa mà Lâm Phong yêu say đắm.
Đan Tâm được Thế Khải tiết lộ bản tính của họ hàng nhà Lâm Phong, người thâm độc nhất phải kể đến chính là lão cáo già này. Ánh mắt hiện lên ý cười, Đan Tâm nửa úp nửa mở lôi kéo:
“Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, nếu đã gọi là người quen xưa, thì nên chọn địa điểm thích hợp để hàn huyên tâm sự, tôi hiện tại là thư ký của chủ tịch, chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến công việc mà thôi… xin thứ lỗi!”
“Haha… được… được, vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!” Hà Tiêu Đông hôm nay ôm đủ cục tức, lão nghiến răng gượng gạo cười.
Còn Lâm Phong lại không để lão già vào mắt, hắn lúc này đang đắm chìm nhìn nhóc con bên cạnh mình biểu diễn.
Công khai đánh dấu chủ quyền lên người Đan Tâm, một người thì chuyên tâm vào cuộc họp, người còn lại thì lơ đãng, khiến cho đám họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-cam-bay/3414477/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.