Lâm Thanh Diện nhìn người bảo vệ này rồi bật cười.
Chuyện này khoa trương quá rồi đúng không, còn mặc cả đồ bảo hộ chống hóa chất nữa ư?
“Tôi tới ở trọ, sao vậy, không cho ở hay sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Vê đi về đi, bây giờ là thời kì đặc biệt, tất cả các khách sạn đều đóng cửa.’ Bảo vệ nói.
“Tất cả khách sạn đều đóng cửa?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Xem ra suy nghĩ lúc trước của mình đã sai, nếu chỉ là nhiễm cúm thì không thể thành như thế này được.
“Vậy xin hỏi chỗ các anh còn phòng ở không, trời tối lắm rồi, tôi chỉ ở một đêm, sáng mai sẽ ởđi.’ Lâm Thanh Diện nói.
“Anh… từ nơi khác tới đây sao?”
Bảo vệ hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Đúng vậy, tôi từ Kinh Đô tới.
“Vậy anh đi tới khu phố thứ ba đi, chỗ đó có khách sạn Song Mộc mới mở cách đây không lâu, có lẽ họ sẽ cho anh vào ở’ Nói xong bảo vệ bèn đóng cửa khách sạn lại.
“Lại bị người ngăn ngoài cửa!”
Lâm Thanh Diện cười khổ nói.
Bản thân từng nhiều lần bị người khác đối xử như thế, nhưng kết quả cuối cùng tất nhiên là đối phương phải trả giá đắt.
Nhưng lân này Lâm Thanh Diện chọn thỏa hiệp, dù sao thì nhìn tình hình thì những gì bảo vệ đó nói đều à thật, hình như ngôi trấn nhỏ này đang lâm vào nguy hiểm.
“Khách sạn Song Mộc? Xem ra chỉ có thể tới đó thử vậy may thôi”
Lâm Thanh Diện quay đầu, lại lái xe chạy tới khu phố thứ ba.
Đi qua một con phố, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656730/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.