Đối mặt với Lâm Thanh Diện đột nhiên nhảy ra, hiển nhiên tất cả mọi người rất kinh ngạc.
“Người này là ai, hình như không phải người trong trấn chúng ta?”
“Ông ấy nói đây là chuyện nhỏ, bà ơi, là chuyện nhỏ ạ?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Tôi biết cậu ta, cậu ta từ bên ngoài tới!”
Ông chú trung niên trước kia chỉ vào Lâm Thanh Diện rồi nói.
Nghe ông chú nói vậy, Linh Trân Tử khẽ mỉm cười.
“Nếu người trẻ tuổi này muốn thử thì cậu có thể thử xem, nhưng…”
Nói đến đây, mắt Linh Trần Tử lộ vẻ xảo quyệt: “Nếu cậu thất bại thì người trẻ tuổi đang bị lửa thiêu này sẽ không còn nữa, đến khi đó không liên quan đến tôi đâu đấy!”
“Thất bại?” Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Trong từ điển của tôi không có hai từ thất bại này”
Anh không nói thêm gì nữa, người đàn ông kia đã bị lửa thiêu rụi hết quân áo, sắp bị thương ngoài da.
Lâm Thanh Diện không còn do dự nữa, dùng một tay nhấc người thanh niên lên khỏi mặt nước.
“Anh làm gì?” Người thanh niên hoảng sợ.
Cậu ta luôn cho rằng ở trong nước là cách tốt nhất, nhưng không biết rằng lửa mà Linh Trần Tử biến hoá thành không hề sợ nướ!
c“Đừng nói nữa, tôi tới để cứu cậu.
Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Ngay lập tức, linh lực của anh lan ra theo lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lên ngọn lửa đang bốc cháy trên người đối phương.
Trong tích tắc, cậu thanh niên cảm nhận được một luồng khí mát lạnh lướt qua da, cảm giác bỏng rát trên người cũng nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656731/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.