“Nó là yêu, sao có thể so với sư thúc được chứ”, Tôn Trường Hải nói.
“Ôi...", Lữ Hiển thở dài: “Sư thúc của con canh giữ ở Mạc Bắc lâu ngày, chuyên tâm hầu hạ thần, không ngờ lại bị nhận nhầm là ta rồi giết chết. Bọn họ không nghĩ thử xem, nếu là ta thật thì sao bọn họ có thể thành công chứ?”
“Này, các người đừng chỉ mải nói chuyện phiếm như vậy, mau bỏ tôi xuống trước đã!”, Hoàng Đại Sơn kêu lên.
“Buông thì buông, mi cũng không trốn nổi đâu”, Lữ Hiển vứt Hoàng Đại Sơn xuống đất.
Hoàng Đại Sơn lăn lông lốc mấy vòng, nút thắt ở đuôi tuột ra, cơ thể thoát ra được: “Được được được, hôm nay tôi sảy chân rơi vào tay ông thì đành nghe ông vậy, sau này tôi sẽ ở lại trong miếu, không đi ra ngoài”.
“Yên tâm, chờ nữ thần tỉnh lại, mi hầu hạ chu đáo thì đương nhiên sẽ có thần vị”, Lữ Hiển nói.
“Xem ra ông già nhà ông là người tốt, vậy để tôi tặng ông một món quà”, Hoàng Đại Sơn bái Lữ Hiển một cái như thể vật nuôi trong nhà chúc tết, vừa chắp tay lại vừa vẫy đuôi.
Cơ thể lắc lư mấy lượt, đột nhiên Hoàng Đại Sơn chổng mông lên, đánh một quả rắm thật to.
Khói vàng lập tức ngập tràn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trong vòng một trăm thước xung quanh nơi này, cây cối và hoa cỏ lập tức héo rũ.
Tôn Trường Hải cảm thấy buồn nôn, mắt hoa lên, không nhìn thấy gì hết. Lữ Hiển phẩy hai tay, miệng niệm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659648/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.