Tôn Trường Hải giật mình, không biết tên này ở đâu ra.
Mặc dù ông ta bị hủy đạo cơ do linh xà bị giết nhưng vẫn còn tu vi căn bản, tên này trốn trong đống đá, vậy mà ông ta không hề hay biết gì.
Hơn nữa trông kẻ này người không ra người, ma không ra ma, ông ta có thật là thần thổ địa không vậy?
Phạt hai ngàn, tạm giữ mười lăm ngày là cái quỷ gì?
Lữ Hiển cười gẵn một tiếng: “Haha, chỉ là một con chồn tinh thối thôi mà cũng dám giả mạo thần tiên!”
Hoàng Đại Sơn bị đối phương nhìn thấu, biết người này khá có bản lĩnh nên không dám khinh thường.
Vốn ông ta thấy Lâm Mộng Đình không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nên định câu giờ, chờ Lý Dục Thần tới.
Nhưng bây giờ chẳng những ông ta bị phát hiện mà còn bị nhìn thấu thân phận, cho nên đành phải bất chấp tất cả.
“Ông đã biết bản đại tiên tôi tới đây, sao không bày rượu ngon, thịt ngon ra mời?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần giả vờ giả vịt, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.
“Lũ triết Siberia trên núi không thể có thành tựu như mi được, mi ở đâu tới đây?"
“Haha, rõ ràng là bản đại tiên đang hỏi ông, ông lại hỏi ngược lại tôi, sao lại có thể mất lịch sự như vậy được?”
Lữ Hiển không nổi giận, đáp: “Thấy tu vi của mi không thấp, đã sắp tới giai đoạn hóa hình nhập đạo, ta cho mi một cơ hội đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659647/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.