Lý Dục Thần vội vàng thu công. Anh biết đây không phải là dông tố bình thường mà là điềm báo kiếp tới do anh luyện công gây ra.
Đã rất nhiều lần anh có cảm giác này. Lôi kiếp lần hai sắp tới rồi nhưng cụ thể là khi nào tới thì anh không biết.
Có thể có cảm giác về kiếp số nhưng không thể dự đoán chính xác. Điều này cũng giống như vận mệnh của con người trên thế gian vậy.
Trời đổ mưa, mưa rất nhỏ nhưng tiếng những giọt mưa đập vào thân xe kêu rất to, toàn bộ bãi đậu xe ngập tràn trong tiếng mưa lộp bộp.
“Ồ, có cần đổi chỗ khác cho sư phụ tránh mưa không?”, Ân Oanh lo âu hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Tốt nhất là đừng quấy rầy bà ấy, nếu quá trình vận khí bị xen ngang giữa chừng thì phải làm lại từ đầu”.
Ân Oanh “ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa rơi vào mặt, lọt vào trong cổ áo.
Lý Dục Thần nói: “Tôi dạy cho cô một bộ tâm pháp Mặc gia nhé”.
Ấn Oanh giật mình hỏi: “Tâm pháp Mặc gia ư? Lẽ nào cậu cũng là đệ tử của Mặc gia?”
“Tôi không phải”, Lý Dục Thần cười lắc đầu: “Nhưng tôi có duyên với Mặc gia nên từng đọc “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, nếu không vì duyên phận này. thì tôi đã giết cô ngay từ lần đầu tiên cô ám sát tôi rồi”.
Ân Oanh lè lưỡi rồi mới sực nghĩ tới, hỏi: “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký là gì?”
Lý Dục Thần nói \c gia có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659643/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.