Ngũ Ngọc Xuân cười khúc khích: “Ai nói gì sau lưng cậu vậy? Không phải là cô bé nhà ai nhớ cậu đấy chứ?”
Lý A Tứ thật thà đáp: “Tôi chỉ quen một cô gái duy nhất là cậu thôi”.
“Ai mà biết được!”, Ngũ Ngọc Xuân cố ý quay mặt qua chỗ khác.
Lý A Tứ giơ tay lêt xin thề với mặt trăng, tôi thật sự không quen cô gái nào khác, trong lòng tôi chỉ có một mình Ngọc Xuân!”
“Dẻo miệng!”, Ngũ Ngọc Xuân nói một câu hờn dỗi rồi nghiêng đầu, tựa vào. vai Lý A Tứ: “A Tứ, ở đây gió to quá, chúng ta đi vào nhà đi”.
“Ồ, cậu đi vào trước đi”, Lý A Tứ nói
“Tôi muốn vào phòng cậu ngồi một lát”, Ngũ Ngọc Xuân dịu dàng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lý A Tứ nói: “Phòng tôi vừa chật hẹp vừa bừa bộn, không có gì hay để ngồi cả. Hơn nữa, cậu chủ vẫn chưa về, tôi không thể đóng cửa được, tôi cần phải đứng
gác”. Ngũ Ngọc Xuân tức giận dí ngón tay vào đầu anh ta: “Đồ ngốc nhà cậu!” Lý A Tứ gãi đầu một cái: “Sao cậu lại nói vậy?”
Ngũ Ngọc Xuân thở phì phò đứng lên: “Sư phụ Vinh nấu bữa khuya, tôi đi bưng cho mợ chủ đây”.
Lý A Tứ “ð” một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, tự lẩm bẩm một mình: “Có phải mình đã bỏ lỡ chuyện gì không?”
Ngũ Ngọc Xuân bỗng nhiên quay đầu nói: “Sư phụ Vinh cũng nấu cả phần cho cậu đấy, lát nữa tôi bưng chúng qua phòng cậu”.
Nói xong, cô ta nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659642/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.