Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.
“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”
Ấn Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử. Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.
Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như: ngọc.
Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.
Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào.
Bà ta ngẩn người. Đây không phải là mơ?
Không biết là mừng quá hay là nhớ tới chuyện cũ mà buồn quá, hoặc là do vừa mới làm phẫu thuật xong, nước mắt của bà ta lại giàn giụa một lần nữa.
Ân Oanh và Đới Đình thấy vậy không hiểu sao cũng khóc theo.
“Sư phụ! Chúc mừng sư phụ lấy lại được ánh sáng và tuổi xuân!” Đoàn Phù Dung chậm rãi quay người lại nhìn Lý Dục Thần.
“Vân Hoa..."
Bà ta nhìn Lý Dục Thần đầy bỏng cháy, sau đó lộ vẻ đau đớn, thở dài. “Ôi, cậu không phải Vân Hoa. Đây chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Sư phụ, đây không phải là mơ, cậu Lý đã chữa khỏi vết thương cho người, mắt người đã sáng lại, dung nhan của người cũng khôi phục rồi!”
“Không, các con không hiểu. Đây chính là một giấc mơ. Bốn mươi năm như một cái búng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659644/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.