Chương trước
Chương sau
Các đệ tử nghe Bách Phú Minh kể lại sự việc khi đó không khỏi cảm thấy háo hức khi tưởng tượng ra nhát kiếm uy lực lồng lộng kia.

“Vậy... Sư phụ, người làm thế nào thoát được nhát kiếm đấy? Làm thế nào làm Lý Dục Thần bị thương?”

“Sư phụ không tránh được nhát kiếm đó. Không ai có thể tránh được nhát kiếm đó! Sư phụ không hề làm cậu ta bị thương mà là tự cậu ta làm mình bị thương!”

“Tự anh ta ư?”

“Đúng vậy, là tự cậu ta làm...”

Bách Phú Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Khi Lý Dục Thần đếm tới ba, ông ta nhìn thấy thần chết từ trên trời giáng xuống.

Nhát kiếm hủy diệt đất trời đó mang theo thứ ánh sáng đen của Cửu U chém toạc không gian.

Đứng trước uy lực của nhát kiếm đó, đừng nói là phản kháng hay tránh né, ngay cả động đậy thôi Bách Phú Minh cũng không làm được, thậm chí cả suy nghĩ của ông ta cũng đóng băng.

Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lý Dục Thần bỗng nhiên thu kiếm về.

Thế nhưng, uy lực của nhát kiếm này thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể kiểm soát nổi, cho nên anh đành phải đảo ngược kiếm khí, dùng thân thể của mình để đỡ lấy nhát kiếm ấy, kiếm chém thẳng vào đùi của anh.

Bách Phú Minh trông thấy máu bắn tung tóe ra lập tức biến mất trong khoảng không mà kiếm khí tạo ra.

Không gian bị bổ đôi ra khép kín trở lại, sản sinh ra một nguồn năng lượng khổng lồ.

Chỉ mình sóng năng lượng do việc không gian bị xé mở ra và khép lại thôi cũng đã đủ sức xé xác Bách Phú Minh.

Nhưng thứ trông giống một tấm lệnh bài mà Lý Dục Thần ném ra lại tỏa ra ánh sáng vàng, không biết là nó lấn át hay là hấp thụ những năng lượng kia, tóm lại toàn bộ người và vật trong lối đi nhỏ đều không hề bị thương mảy may.

Bách Phú Minh trơ mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, sau đó trơ mắt nhìn Lý Dục Thần rời đi.

Cho tới khi các đệ tử tràn vào, ông ta mới hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ.

Lúc này, ông ta không biết nên miêu tả cảm xúc. trong lòng mình như thế nào. 

Ở đại hội võ lâm Tiền Đường, Lý Dục Thần đã cứu mạng ông ta một lần, giờ anh lại tha cho ông ta, xem như có ơn tha mạng.  

Điều này có nghĩa là ông ta đã nợ Lý Dục Thần hai mạng.

Mặt khác, bởi sức mạnh quá chấn động của nhát kiếm vừa rồi mà trong lòng Bách Phú Minh lại bỗng nhiên như được khai sáng.

Bình cảnh suốt bao nhiêu năm không thể đột phá bỗng có dấu hiệu nới lỏng ra vào đúng thời khắc ấy, một chút sức mạnh trong cơ thể ông ta đang bắt đầu dao động.

Bách Phú Minh mơ hồ cảm giác được, Võ Hồn của mình sắp rời khỏi cơ thể.

Điều này khiến ông ta vừa hưng phấn lại vừa bất an. Nếu như nhờ chuyện này mà ông ta đột phá võ đạo. Tiên Thiên, luyện được Võ Hồn, vậy thì ông ta không chỉ

nợ Lý Dục Thần hai mạng nữa.

Nhưng vấn đề là, anh đã giết người ở sơn trang Hồng Vũ.

Bất kể thế nào cũng không thể xóa sạch được chuyện này.

Bất kệ ai đúng ai sai, Bách Phú Minh cũng là hội trưởng hiệp hội võ đạo. Ông ta khó tránh khỏi tội lỗi.

Mấu chốt là ông ta còn là đệ tử của Châu Khiếu Uyên. 

Ông ta có thể từ chức, có thể kiếm cớ mặc kệ chuyện này.

Nhưng Châu Khiếu Uyên có thể mặc kệ được hay sao?

Bốn Tông Sư bị giết ở sơn trang Hồng Vũ, ở Kim Lăng.

Nhà họ Châu là gia đình võ đạo bề thế số một Kim Lăng há có thể mặc kệ hay sao?

Châu Khiếu Uyên là nhân vật đại biểu của võ lâm Hoa Đông, người sáng lập hiệp hội võ đạo Hoa Đông há có thể mặc kệ hay sao?

Nhưng không mặc kệ thì ông ta phải làm thế nào?

Bách Phú Minh tưởng tượng thử, nếu như vừa rồi, người đứng ở đây không phải là ông ta mà là ân sư của ông ta Châu Khiếu Uyên.

Nếu như là Châu Khiếu Uyên đối mặt với nhát kiếm hủy diệt đất trời kia của Lý Dục Thần thì ông ta sẽ làm như thế nào?

Nghĩ tới đây, Bách Phú Minh đột nhiên rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.

Ông ta không tưởng tượng ra nổi, thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Bất kể kết quả như thế nào, ông ta đều không muốn  chuyện đó xảy ra.

Nghĩ tới đây, Bách Phú Minh không do dự nữa, vội vã quay người rời đi.

“Sư phụ, ở đây thì làm thế nào bây giờ ạ?”, đệ tử của Bách Phú Minh hỏi.

Bách Phú Minh đáp mà không quay đầu lại: “Mọi người dọn dẹp chỗ này đi, cố gắng hết sức đừng phát tán chuyện xảy ra ở đây hôm nay ra ngoài, khống chế số người biết chuyện ở mức thấp nhất. Chờ sư phụ đi gặp sư phụ của mình về rồi sẽ quyết định xem bước tiếp theo. nên xử lý như thế nào sau”.

Lý Dục Thần dẫn theo Lang Dụ Văn trở lại Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.

Mọi người đều đang đợi anh trở về.

Khi nhìn thấy vết máu trên đùi anh, mọi người giật nảy mình.

“Dục Thần, anh bị thương à?”

Lâm Mộng Đình vội vàng dìu anh ngồi xuống sô pha phòng khách.

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần lắc đầu mệt mỏi. Vết thương nhỏ thế này đúng là chẳng là gì đối với anh nhưng khi đối mặt với Bách Phú Minh, để có thể đột ngột thu lại nhát kiếm mà mình chém ra, anh đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh. Đó là một trận chiến đấu với chính bản thân mình.

Bắt đầu từ lúc bị ép phải xuất quan, kẻ địch của anh đã không còn là người khác nữa mà là chính anh.

Lý Dục Thần không chỉ phải chiến thắng tâm ma của mình mà còn cả thứ cổ xưa đang rục rịch thức tỉnh trong máu của anh.

“Anh Dục Thân!”

Đỉnh Hương nhìn thấy vết thương này, hoảng sợ kêu lên một tiếng, suýt thì bật khóc, cứ như thể nhát kiếm này là chém vào người cô ấy vậy, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi chính cô ấy bị thương. 

“Anh Mã Sơn bị thương! Anh cũng bị thương!”, Đinh Hương khóc nức nở nói: “Hai anh là những người thân yêu nhất của em trên đời này, em không muốn các anh xảy ra chuyện!”

Nhìn thấy khuôn mặt long lanh nước mắt chảy ra từ đôi mắt trong veo của Đinh Hương, Lý Dục Thần chợt thấy cực kỳ ấm áp và thân thiết. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.