Chương trước
Chương sau
Anh nhẹ xoa đầu Đinh Hương, cười nói: “Không sao, anh của em có thể lên trời xuống đất, chút vết thương nhỏ này thì có gì đáng kể đâu chứ?”

Đỉnh Hương nín khóc mỉm cười, gật đầu thật mạnh, nói: “Dạ, em tin anh Dục Thần! Cũng tin anh Mã Sơn!”

Lâm Mộng Đình bưng một chậu nước nóng tới rửa sạch máu trên chân cho Lý Dục Thần. Vừa lau cô vừa trách móc anh: “Anh bị thương thành ra thế này rồi còn nói khoác cho được! Lên trời xuống đất à? Thế sao anh không hái lấy mấy trái đào tiên về đây chia cho mọi người ăn?”

Lý Dục Thần lúng túng gãi đầu.

Mọi người cười ầm lên.

Bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu.

“Dục Thần, cậu không sao thật chứ?”

Thực ra chị Mai đã nhìn ra được một chút dấu hiệu.

Bà ta không lo lắng cho vết thương trên đùi của Lý Dục Thần. Mã Sơn và anh Thái đều đã đến Quỷ Môn Quan rồi còn được anh cứu trở về thì vết thương nhỏ thế này chắc chắn cũng không thành vấn đề với anh.

Nhưng khi Lý Dục Thần trở về, sắc mặt anh rất bất

Chị Mai biết chắc chắn anh đã gặp rắc rối, hơn nữa rất có thể rắc rối này không phải là vấn đề tới từ bên ngoài mà là xuất phát từ chính anh.

Bất kể tu tiên hay luyện võ, cuối cùng đều phải đột phá chính mình.

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần cười: “Chỉ là có lẽ tôi sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian”.

Chị Mai gật đầu nói: “Cũng tốt, cậu cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi thôi. Kể từ ngày tới thành phố Hòa đến giờ đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện rồi? Cậu không phải người thường nhưng suy cho cùng cậu vẫn là con người. Đã là con người thì không thể xa rời cuộc. sống, không thể không nghỉ ngơi. Chị thấy hay là thế này nhé, sắp tới, cậu cứ việc ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, Mộng Đình cũng đừng đi học nữa, ở nhà chăm sóc cho Dục Thần”.

Đỉnh Hương nói: “Vậy em cũng không đi học nữa, em

cũng ở nhà chăm sóc anh Dục Thần”.

Chị Mai lườm Đỉnh Hương một cái: “Người ta là vợ chồng, cần phải tận hưởng cuộc sống của vợ chồng trẻ, em ở lại đây để làm gì? Làm bóng đèn vui lắm chắc?”

Mọi người cười phá lên.

Đỉnh Hương đỏ mặt lẩm bẩm: “Chẳng phải họ vẫn còn chưa chính thức kết hôn hay sao!”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Cứ để em Đinh Hương ở lại đây đi ạ, em cũng có người làm bạn”. 

Sư phụ Vinh lắc đầu, tặc lưỡi, thở dài: “Ôi chao, đẹp trai thích thật đấy, bao nhiêu người đẹp tranh nhau ở lại hầu hạ, có người rửa chân, có người đấm lưng, song túc song phi, ôi song túc song phi...”

Ông ta nhấn mạnh vào hai chữ cuối.

'Trong số những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Lý Dục Thần ở lâu trong núi và Đinh Hương ngây thơ ra, tất cả đều nghe hiểu, bật cười ầm ầm!

Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng chỉ gắt khẽ một tiếng, mắng một câu già mà không nên nết rồi cũng không nhịn được bật cười.

Chỉ có Định Hương là ngơ ngác, không hiểu mọi người đang cười gì.

Chị Mai lườm sư phụ Vinh một cái, mắng: “Có phải ông đã thử rồi không?”

Sư phụ Vinh đang cười nghe vậy lập tức sợ mất mật, chiếc đầu to trên chiếc cổ to lắc như trống bỏi, lập tức phủ nhận:

“Không không, A Mai, bà hiểu tôi mà, ngoài nấu đồ ăn ra, tôi đâu biết gì nữa đâu. Ôi ôi, mọi người cười cái gì vậy? Tôi chỉ nói thành ngữ thôi mà, mọi người nghĩ gì thế! Thật lài”

Ông chủ Vương cười hì hì nói: “Phải phải, tay nghề của sư phụ Vinh giỏi như vậy chắc chắn là do không ngừng cần cù luyện tập bất kể ngày đông giá rét hay ngày hạ nóng bức. Ở thủ đô, có ai mà không nghe tiếng tay nghề dùng dao của sư phụ Vinh đúng không? Người ta khổ cực như vậy, nấu đồ ăn mệt mỏi rồi thì tới tám khu phố đèn đỏ lớn nhất thủ đô song túc song phi cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi mà!”

Sư phụ Vinh đang lắng tai nghe ông chủ Vương khen, tới khi ông chủ Vương nói tới câu cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của ông ta lập tức cứng đờ, tím tái lại như màu thận heo, chỉ tay vào ông chủ Vương, giận dữ nói:

“Ông Vương, ông giỏi lắm, tôi biết ngay là cái miệng của ông chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp mà!”

Nói rồi, ông ta rút dao phay ra đòi chém đối phương.

Ông chủ Vương cười hì hì bỏ chạy, nói: “Ông cuống lên vậy làm gì? Tôi đâu có kể cho mọi người biết chuyện ông đi chơi phố đèn đỏ không chịu trả tiền đâu! Ôi... Ông làm gì thế... Nghe vậy ông lại còn phấn chấn nữa à...”

Ông chủ Vương vừa nói vừa né, chạy thẳng ra ngoài cửa.

Sư phụ Vinh vung con dao phay đuổi theo đẳng sau. Bên ngoài vang lên tiếng quát to của ông ta: “Ông Vương kia! Đồ chết tiệt nhà ông, có giỏi thì đừng có chạy!"

Thấy hai người họ đùa bỡn nhau như vậy, mọi người lại càng cười ngặt nghẽo hơn. 

Lý Dục Thần ngồi xem sư phụ Vinh và ông chủ Vương người bỏ chạy kẻ đuổi theo, lắng nghe tiếng cười ngập tràn trong phòng, bỗng nhiên hiểu ra lời chị Mai nói.

Đúng vậy, con người còn sống thì còn phải sinh hoạt. Người không có sinh hoạt thì chỉ là cái xác không hồn.

Tự ngẫm lại bản thân từ ngày xuống núi tới nay lúc nào cũng bận bịu hết chuyện này tới chuyện khác, vội vội vàng vàng, không để ý tới niềm vui và sự chân thực của cuộc sống.

Hiện tại, vì huyết mạch Thiên Ma khôi phục mà tâm ma rung chuyển, sát nghiệt tăng lên.

Điều này trái với mục đích mà sư phụ bảo anh xuống núi quan sát cuộc sống đời thường.

Đúng là anh nên nghỉ ngơi thật tốt, trải nghiệm một chút cuộc sống đích thực.

Chỉ có điều anh có phần lo lắng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Sau khi cười xong, Lý Dục Thần nói với chị Mai: “Chị không gọi hai người họ lại à? Lỡ như đánh nhau thật, bị thương thật thì không hay”.


Đinh Hương nói: “Dạ, chị Mai, em về đây. Chị cũng mau đi tìm ông chủ Vương và sư phụ Vinh đi ạ, lỡ như không phải bọn họ đi uống rượu mà đi song túc song phi thì sao”.

Nói rồi cô ấy tỉnh nghịch làm mặt quỷ một cái rồi chạy ra ngoài.

Mới đầu chị Mai sững sờ, sau đó không khỏi mắng một câu: “Cái con ranh này! Rốt cuộc em có hiểu hay không thế? Đại học nổi tiếng kiểu gì mà lại dạy hư em thế hả!”

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình không nhịn được cười vui vẻ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.