Nơi này là mật thất, đều có võ giả cấp cao ra vào, rất ít người bên ngoài biết, cho nên cũng không có lắp. camera.
“Cậu Lý, bất kể thế nào, cậu cũng nên nói với tôi một tiếng, chuyện của hiệp hội võ đạo, tôi còn nói được mấy lời. Nhưng bây giờ..."
Bách Phú Minh thở dài một tiếng: “Cậu đã giết người ở sơn trang Hồng Vũ, mà còn là mấy tông sư. Nếu cậu đi
như vậy, tôi không thể ăn nói với cả võ lâm!”
“Ồ? Nói như vậy, ông cũng muốn ngăn tôi?”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
“Tôi biết không ngăn được cậu”.
Bách Phú Minh nhìn cánh cửa mật thất nứt vỡ một cái, chỉ đường nứt đó đã khiến người ta run sợ.
Ông ta quá quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Ban đầu lúc thiết kế, ông ta còn cảm thấy hơi quá, vốn không cần làm bức tường dày như vậy. Nơi này là hiệp hội võ đạo, không phải sở chỉ huy chiến trường.
Không có quân địch đến tấn công nơi này.
Nhưng bây giờ, lại bị chém đôi bằng một đường kiếm.
Còn là sức mạnh của con người không?
“Nhưng tôi là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, tôi không thể thả cậu đi”.
Lý Dục Thần tức giận nói: “Ông không sợ chết?”
Bách Phú Minh quay đầu nhìn các đệ tử đi theo đến nói: “Các cậu đi trước đi”.
“Sư phụ!”, có đệ tử lớn tiếng nói: “Chúng con muốn ở bên cạnh sư phụ!”
“Đi đi!", Bách Phú Minh nổi giận, cất giọng run run: “Đi đi! Đi càng xa càng tốt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3659358/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.