Vệ sĩ nói: “Phan gia đã là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là lên đến Tông Sư, thằng nhãi kia không có phần thắng”.
“Nhưng sao tôi thấy bọn họ đánh đấm vẫn có qua có lại được thế?”
“Phan gia đang chơi đùa với cậu ta thôi, có lẽ là đang nghiên cứu lối đánh của cậu ta. Nhưng nếu Phan gia chỉ muốn thắng thì một chiêu là giải quyết xong”.
Vương Bách Thuận gật đầu, ông ta tin vệ sĩ của mình, dù sao ở phương diện võ đạo, vệ sĩ cũng là dân chuyên.
Hầu Thất Quý dần cảm thấy tuyệt vọng. Ông ta nhìn về phía Lâm Mộng Đình, rất muốn hỏi cô Lý, cậu Lý đâu rồi? Sao cậu ấy vẫn chưa đến?
Thật ra không chỉ có cậu ta, Lâm Mộng Đình cũng lo lắng.
Cô đã nhận ra Lâm Vân không phải là đối thủ của Phan Vân Long. Nếu cô ra tay, dùng thuật pháp giúp đỡ thì cũng chỉ có thể giúp Lâm Vân cầm cự thêm một lúc mà thôi.
Đương nhiên, còn có Nghiêm Cẩn. Nhưng Lâm Mộng Đình không rõ về thực lực của Nghiêm Cẩn. Cô chỉ nghe Lâm Vân nói hai anh em bọn họ phối hợp với nhau thì thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Tất nhiên là khoác lác rồi.
“Sao Dục Thần vẫn chưa đến?”
Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, một mặt cô sợ Lâm Vân bại trận, mặt khác cô cũng lo lắng có phải Lý Dục Thần đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3430494/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.