Trần Thanh Xuyên, tôi nghi trong túi anh có kẹo, tôi muốn chơi với anh!
Rác rưởi, trong túi không có kẹo, tôi không thèm chơi với anh nữa.
Trần Thanh Xuyên, tôi lại nghi trong túi anh có kẹo, tôi vẫn muốn chơi với anh!
Vô dụng, trong túi không có kẹo thật, tôi không chơi với anh nữa.
Trần Thanh Xuyên, trong túi anh có kẹo thật đúng không, hay chúng ta chơi chung tiếp đi...
Biểu hiện của Hoàng Ny Ny cho Trần Thanh Xuyên cảm giác đó, hoàn hảo thể hiện một người vì theo đuổi lợi ích có thể thay đổi tính cách như thế nào, đơn giản mà nói chỉ cần hai chữ: thực dụng.
Một cô gái cũng dễ thương, gương mặt tròn tròn, sao lại thực dụng tới vậy? Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được mà!
Vốn dĩ mặt anh đang quay về bên trái, bây giờ quay đầu thẳng sang phải, chỉ để lại cái gáy cho Hoàng Ny Ny nhìn: "Cảm ơn, không rảnh."
Bị từ chối làm Hoàng Ny Ny có hơi bất mãn.
Trong mắt mình, cô ta đã chủ động cúi đầu làm hoà rồi, anh phải khoan dung đồng ý mới đúng, đó mới là đàn ông chứ.
"Xuỳ, đồ nhỏ nhen!"
Bĩu môi một chút rồi Hoàng Ny Ny lại về bàn làm việc của mình.
Nhưng cô ta vẫn nghĩ, phải tìm cơ hội chơi tiếp với anh mới được, bởi vì cô ta thật sự nghĩ rằng trong túi anh có kẹo thật...
Lúc tan làm chiều hôm đó, khi Trần Thanh Xuyên đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618160/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.