Lời Trần Thanh Xuyên truyền đến tai, Trương Tứ Hải thấy rất nực cười.
"Trần Thanh Xuyên, cậu bản lĩnh nhỉ, cái kiểu mặt dày vô liêm sỉ như này thảo nào hợp làm nhân viên quèn."
Câu đánh giá này làm Trần Thanh Xuyên hơi bất ngờ, không hiểu mô tê gì sất.
Nhìn vẻ mặt của anh, Trương Tứ Hải càng cười to hơn nữa, tràn ngập vẻ chế giễu.
"Rõ ràng là tối qua tôi nhờ quan hệ tìm Cố Đại Bằng để khuyên nhủ, mới thành công khiến ông ta suy xét lại, mới chịu ký hợp đồng tiếp với công ty chúng ta, cậu thì hay rồi, vừa nãy thấy Cố Đại Bằng tới rồi, đã ký xong hợp đồng với tổng giám đốc Tô thì vội vàng chạy tới khoe khoang không biết ngượng với tôi, nói là cậu lấy được hợp đồng từ chỗ Cố Đại Bằng, cậu thì hay rồi, quá ghê gớm, tôi nể phục cậu!"
À, hoá ra là vậy sao, Trần Thanh Xuyên đã hiểu ra.
Được thôi, nếu Trương Tứ Hải cảm thấy đây là công lao của ông ta thì cứ để ông ta nhận, dù gì Trần Thanh Xuyên cũng không quan tâm.
Không tốn nước miếng với Trương Tứ Hải nữa, Trần Thanh Xuyên đút tay vào túi quần rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng, ngồi về lại bàn làm việc của mình.
Trương Tứ Hải cách một khung cửa kính mà nhìn Trần Thanh Xuyên, bật cười một tiếng: "Thứ gì không biết, nghiệp vụ thì không ra làm sao mà tới lúc giành công thì nhanh lắm!"
Tên đàn em ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Đúng rồi, phế vật mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618158/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.