Giang Nghiên hạ tông giọng xuống nhỏ hết mức có thể, gần như là dùng âm mũi để dỗ dành, nét mặt cưng chiều không nói nên lời.
Cố An đột nhiên cảm thấy mình không lớn lên cũng tốt.
Có thể được anh đối xử như em bé, cũng có thể ỷ lại anh như bây giờ, khóc nhè trong lòng anh.
Nhưng gắn liền với hai chữ “thích” thì còn muốn chiếm làm của riêng.
Sẽ hi vọng người đó không thuộc về ai khác, không xem người khác như bạn nhỏ.
Chỉ có một mình cô.
Giang Nghiên đương nhiên không biết suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô gái nhỏ trước mặt, “Cố An.”
Cố An ngẩng đầu, lông mi còn dính nước mắt, lúc mở miệng giọng đặc âm mũi: “Sao vậy anh?”
Anh cao 1m87 nhưng do đang cúi người nên cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà không tốn sức chút nào.
Mái tóc kiểu Buzz Cut cũng không ngăn được vẻ đẹp trai của anh, da trắng trẻo, đôi lông mày kiếm, từ lông mi đến con ngươi đều đen tuyền, khi mặt anh không cảm xúc càng lộ vẻ cấm dục, rất đẹp trai.
Cặp mắt xinh đẹp đó bây giờ nhìn cô không chớp mắt, đuôi mắt hơi cong, con ngươi nhuộm nắng chiều.
“Phải ăn cơm nhiều lên, học cho giỏi đấy.”
“Đừng để vé xem phim của đứa con trai nào lừa.”
“Anh sẽ chăm sóc anh trai em nhiều hơn, cho nên em không cần phải lo lắng.”
Cho dù đã biết nhau một năm, cô với anh cũng trở nên quen thuộc hơn nhưng ngày thường đều là cô ở bên cạnh anh lầm bầm lảm nhảm, đa số thời gian anh toàn “Ừ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-muon-hon-anh/454130/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.