Thời gian tập huấn mỹ thuật đã được quyết định.
Cố An muốn thi vào Học viện mỹ thuật tốt nhất cả nước nên dù cô học xã hội có thể xem là giỏi trong số các học sinh theo khối mỹ thuật nhưng áp lực vẫn rất lớn.
Tập huấn mỹ thuật là thử thách đầu tiên. Cô đã chọn một phòng vẽ ở thành phố bên cạnh để theo học. Cố An nghe các chị năm ngoái nói các chị ấy thường xuyên vẽ đến rạng sáng, không có ai đứng dậy đi về. Thời gian nghỉ ngơi còn ít ỏi, hy vọng được về nhà là xa vời.
Một ngày trước khi đi, Cố An sắp xếp hành lý ở trên gác.
Một năm trước, cô từ phía nam đến thành phố Kinh Châu, gặp bọn buôn người ở trạm xe lửa, cũng gặp được Giang Nghiên.
Một năm sau cô lại phải rời đi trong một khoảng thời gian ngắn.
Ba giờ chiều, Cố An nhắn tin cho Cố Trinh trên Wechat: [Anh, tối nay anh có về nhà ăn cơm không?]
Một lúc lâu sau Cố Trinh mới trả lời: [Anh tăng ca, ăn mì gói là được rồi, em nhớ khóa cửa kỹ.]
Trước có lần Cố An đến cục công an đưa cơm cho Cố Trinh phát hiện anh trai mua mì gói toàn mua theo thùng, ngay cả đại thiếu gia như Giang Nghiên cũng vậy, hoàn toàn không kén chọn, tăng ca là ăn mì gói, thậm chí còn có kinh nghiệm, mượn Weibo Giang Ninh đánh giá một loạt mỳ gói.
Khó trách người còn trẻ mà ai cũng bị bệnh dạ dày.
Nhưng cũng không có cách nào khác, họ thật sự rất bận.
Cố An xuống lầu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-muon-hon-anh/454129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.