Khi đi qua Ngõa Kháp Hương, Cận Trọng Sơn không đổi xe sang xe máy mà quay về nhà lấy túi nilon.
Tư Dã mở ra nhìn, là một gói gia vị bốc mùi và hai gói bún ốc.
"...Anh ơi, sao anh có thể ăn bún ốc thế?"
Ngài chính là sơn thần thánh khiết không rảnh trên Khách Lạt Côn Lôn.
Có sơn thần lại thối hoắc vậy chứ?
Cận Trọng Sơn trả lời câu hỏi: "Em cũng ăn đi."
Tư Dã vội vàng xua tay, "Em không ăn!"
Họ đang nghỉ ngơi ở cổng thôn Ngoã Kháp Hương. Một nửa miếng dưa lưới được cắt thành hình răng cưa, đặt lên mui xe có lót khăn bên dưới.
Từ nhỏ Tư Dã đã thích ăn dưa lưới, nhưng ở Thành Đô, dưa lưới phải bảo quản và vận chuyển qua đường hàng không, cũng lăn qua lăn lại trên đường một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên anh ăn dưa mới hái, hương vị ngọt ngào tươi ngon quả thực không cần phải nói.
Đừng nói chia đôi miếng với Cận Trọng Sơn, cho dù để cho anh một mình ăn cả, anh cũng có thể như hà mã gặm dưa, không thèm ngẩng đầu lên.
Nhưng Cận Trọng Sơn nói không thể ăn quá nhiều dưa lưới cùng một lúc, dễ làm tổn thương dạ dày.
Tư Dã bận tâm đến hình tượng của mình, miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Cận Trọng Sơn lại nói đến bún ốc.
Dưa lưới cũng không thể nhẫn.
Cận Trọng Sơn ăn xong hai miếng răng cưa thì không ăn nữa, lấy từ cốp xe ra thùng nước dự trữ rửa tay, "Chỗ bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-sang-chieu-hom/2520016/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.