Từ huyện Tháp hướng đến đèo Hồng Kỳ Lạp, lúc đầu coi như bằng phẳng. 
Tư Dã rất muốn thử làm tài xế, nhưng Cận Trọng Sơn từ chối nhường ghế lái cho anh. 
"Lát nữa sẽ không dễ lái." 
Khi độ cao tăng lên, những đám mây dường như hạ cánh trên mặt đất. 
Đồng cỏ hai bên đường chuyển từ màu xanh sang màu cỏ vàng, rồi nâu rồi vàng, cuối cùng phủ một màu trắng xóa. 
Tư Dã nằm sấp trên cửa sổ xe, "Mẹ kiếp! Có tuyết! ” 
Lúc này con đường đã trở nên rất chật hẹp, phủ một lớp tuyết không tan, trộn lẫn với bùn đất, ở giữa còn có vết bánh xe, nhìn rất bẩn. 
Cận Trọng Sơn hỏi: "Còn muốn lái xe không? ” 
Tư Dã thú nhận, " Như này em không lái được." 
Anh sợ nhất phải lái loại đường núi đầy tuyết này, chưa kể còn lầy lội, rất dễ trượt ngã. 
Lại lái thêm một đoạn, thế giới đã biến thành một mảnh trắng xóa. 
Con đường phủ đầy tuyết trắng, dọc theo dãy núi đều là núi tuyết, bởi vì độ cao đủ cao, không giống như ở huyện thành, còn có thể nhìn thấy nửa dưới màu xám đen của núi tuyết. 
Tư Dã liếc mắt nhìn lại, ngọn núi tuyết được bao phủ bởi một lớp bạc từ đầu đến chân. 
Bầu trời có màu xanh xám, những đám mây dày đặc bao phủ một vùng trời rộng lớn. 
Thoạt nhìn, không thể phân biệt được đâu là mây, đâu là tuyết. 
Những đám mây ở dưới chân, nhưng tuyết được giữ bởi những ngọn núi trên bầu trời. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-sang-chieu-hom/2520014/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.