Giọng anh ta khản đặc, tựa như dỗ dành.
Tôi thật lâu không nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Giây sau tôi đã ở trong vòng tay anh ta.
Cơ thể tôi khẽ run lên, hai tay vô thức bấu chặt vào lòng ngực anh ta.
Có anh ta ở đây, tôi cảm thấy thoải mái đến không thể giải thích được.
“Chú, cháu…”
Là Lục Tích.
Tôi lo lắng vùi vào vòng tay Giang Chấp, sợ quá không dám nhìn anh ta.
“Đi đi” anh ta nói với đôi mắt đen đầy giận dữ “đừng để chú gặp lại cháu nữa.”
Về đến nhà, tôi thất thần ngồi trên ghế sô pha.
Giang Chấp đi vào phòng bếp cầm một ly nước mật ong đưa cho tôi uống chút nước trước đi.”
Tôi cứng ngắc nhận lấy, lẩm bẩm “Gây rắc rối cho anh rồi.”
“Không phải đâu” anh ta nhẹ nhàng xoa ấn đỏ mà Lục Tích gây ra “Anh quên mất em sắp làm lễ thành niên rồi.”
Tôi không nói hay cử động.
Tôi có rất nhiều nghi vấn trong lòng.
“Sao anh lại đối tốt với em như vậy?” Tốt đến mức tôi có chút thích anh ta rồi.
Giang Chấp cười nói: “Sau này em sẽ hiểu. Nguyệt Nguyệt, anh biết em có nhiều thắc mắc muốn hỏi anh nhưng bây giờ em chỉ mới trưởng thành, máu trong cơ thể chưa được hấp thu hết. Chúng ta nghỉ ngơi một lúc trước, được không? ”
Trước ánh mắt quan tâm của anh ta, tôi gật đầu.
Lúc tôi tỉnh dậy một lần nữa, không có ai xung quanh.
Tôi ngồi dậy, hai bên thái dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-nanh-nho/2664852/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.