Chỉ là nơi này quá bức bách u ám thôi.
“Chúng ta tới đây làm gì?”
“Đi gặp Lục Tích.”
Ngay lập tức chân tôi kẹp chặt tại chỗ.
Bàn tay đang nắm lấy anh ấy ướt đẫm mồ hôi, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đi có được không?
“Đừng sợ, chỉ cần bảo thằng bé xin lỗi em thôi, nó sẽ không làm gì em đâu.”
Tôi mở to hai mắt ngấn nước, đầy ngơ ngác: “Thật không?”
Giang Chấp gật đầu: “Thật.”
“Vậy được.”
Đi vào, Lục Tích đang ngồi ở trên giường, vừa thấy chúng tôi đi tới thì lập tức đứng lên, “Chú.”
Anh ta hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo hống hách trước đây.
Giang Chấp tùy tiện gật đầu: “Cháu đã biết mình làm sai chưa?”
“Biết rồi ạ.” Anh ta vừa nói vừa lùi lại một bước, cúi đầu thành góc chín mươi độ chào tôi: “Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, ngày hôm qua anh không nên làm vậy.”
Tôi mở to mắt vì kinh ngạc.
Vô thức nhìn lại Giang Chấp.
“Em có chấp nhận lời xin lỗi của nó không?”
Tôi mím môi hỏi: “Em phải chấp nhận sao?”
“Quyết định là ở em, Nguyệt Nguyệt.”
“Chú à, cháu muốn nói riêng vài lời với Nguyệt Nguyệt có được không?” Lục Tích đột ngột nói.
Tôi lo lắng siết chặt ngón tay.
Nhìn vào mắt Lục Tích, tôi luôn tự hỏi không biết anh ta muốn nói gì.
Sau một lúc, tôi nhẹ nhàng gật đầu “Được.”
Giang Chấp do dự nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu “Vậy anh ở bên ngoài chờ em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-nanh-nho/2664856/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.