Bàn cơm rộng rãi lần đầu tiên chỉ có 2 con người. Huệ Lan cũng không còn chọn 1 ghế ngồi xa bà Phụng như mọi lần nữa. Nàng ngồi ngay bên cạnh người mẹ nuôi mà nàng rất tôn tọng, nhưng cũng rất kính sợ.
Ở bên nhìn thấy đôi bàn tay của ai đó đã ướt nhẹp bởi mồ hôi và đang run lên từng chập, bà Phụng thở hắt ra 1 tiếng não nề. Từ khi những người em của bà nói những lời xúc phạm tới Huệ Lan, bà đã cảm thấy con bé không ổn.
Có điều mãi những đứa em đó của bà lại không chịu ra về.. Đẩy chén sép cua đến trước mặt Huệ Lan, bà Phụng nhỏ giọng an ủi:
- Con không cần phải để ý đến mấy lời đó của các cậu mợ. Họ chỉ nhất thời nghĩ không thông nên mới phun ra những lời khó nghe đó thôi. Mau ăn đi!
Nghe lời bà Phụng, Huệ Lan múc lấy 1 muỗng súp đưa lên miệng. Có điều rõ ràng mùi vị của nó không tệ, nhưng không hiểu sao đưa lên miệng Huệ Lan thì nó lại đắng nghét, khó nuốt đến lạ.
Cuối cùng sau những bận phân vân, rốt cuộc Huệ Lan cũng phải lên tiếng. Nàng ngập ngừng:
- Mẹ à, chuyện hoàn thành hồ sơ nhận con nuôi kia.. có thể không làm được không ạ? Con thấy thế này cũng rất ổn rồi mà.
- Vậy con không định tiếp nhận công ty hoặc những tài sản khác của mẹ sao? Chúng trị giá tận 1000 tỷ đó.
- Mẹ có ý cho con thì thật lòng con rất biết ơn mẹ. Nhưng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343160/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.